Mẹ hiểu, vì mẹ cũng từng như thế!

Gửi con gái của mẹ,

Mẹ đã đọc lá thư con gửi, những dòng chữ vừa run rẩy vừa táo bạo. Mẹ thấy con kể về những ánh mắt, về cái nắm tay trong giờ ra chơi, về cái cảm giác tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mẹ hiểu, vì mẹ cũng từng trải qua tầm tuổi ấy, từng biết đến một thứ cảm xúc vừa ngọt ngào vừa đáng sợ đến thế.

Ngày xưa, mẹ cũng có một người bạn ngồi cùng bàn. Cậu ấy hay chép lại bài cho mẹ khi mẹ mải nghĩ ngợi mà bỏ lỡ lời giảng. Lúc cậu đưa vở sang, tay áo cọ nhẹ vào cánh tay mẹ, và thế là cả buổi hôm ấy mẹ không tập trung nổi. Mẹ chẳng dám kể với ai, cứ giấu kín, nhưng trong lòng thì như có một ngọn lửa bé nhỏ len lỏi. Mẹ không biết đó có phải là “tình yêu” hay không, chỉ biết nó khiến mẹ vừa vui, vừa lo, vừa thấy mình lớn thêm mà cũng bối rối lạ lùng.

Con ạ, yêu sớm không phải là một lỗi lầm. Nó giống như khi một bông hoa nở sớm trong vườn: có thể chưa thấm đủ nắng gió, nhưng vẫn cứ nở rộ. Vấn đề không phải là ngăn chặn hay cấm cản con, mà là làm sao để con biết cách nhìn rõ bản thân mình trong đó. Những rung động đầu tiên thường đẹp, nhưng cũng dễ khiến người ta tưởng rằng đó là tất cả. Mẹ không muốn con phải chối bỏ hay xấu hổ, nhưng mẹ mong con học cách lắng nghe chính mình: cảm xúc này có làm con tự tin hơn, tử tế hơn, hay nó chỉ làm con rối bời và quên mất bản thân?

Mẹ không cấm con viết về cảm xúc, không cấm con để ý đến ai đó. Nhưng mẹ muốn con nhớ rằng tình cảm chỉ thật sự đáng quý khi nó không làm con đánh mất sự tự do của mình. Người khiến tim con đập nhanh, liệu có phải cũng là người khiến con muốn trở thành phiên bản tốt đẹp hơn?

Mẹ mong con viết tiếp cho mẹ. Cứ kể hết, kể cả những điều con thấy dại dột và mâu thuẫn. Mẹ sẽ lắng nghe, như một người bạn đồng hành, người đã từng đi qua những con đường đầy khúc khuỷu đó.

Mẹ của con.

 

Call Now Button