
Gửi mẹ,
Con biết mẹ ghét cái cảnh con ôm điện thoại hàng giờ. Mẹ bảo nhìn con mà như mất đi một đứa con trai, chỉ còn lại một cái xác, mắt dán vào màn hình, tay bấm bấm. Mẹ nói game làm con hư, làm con xa gia đình. Con nghe hết. Nhưng có khi nào mẹ thử nghĩ, tại sao con lại lao vào nó?
Ngoài đời, con thấy mình nhỏ bé, yếu đuối, suốt ngày bị bảo phải thế này, phải thế kia: “Ngồi thẳng lưng lên”, “ăn cho hết đi”, “học hành cho cẩn thận vào” Toàn những câu khiến con ngạt thở. Nhưng trong game, con được làm anh hùng. Game cho con quyền lực, cho con vũ khí, cho con cơ hội gỡ lại khi thua. Thế giới ấy đơn giản hơn, rõ ràng hơn. Con đánh là thắng, không thì thua. Còn đời thật, có khi con làm tốt, con cũng không nhận được lời khen từ mẹ; nhưng có khi con chỉ lỡ sai, mẹ lại nhớ mãi.
Con không phủ nhận game làm con nghiện, nhưng mẹ ạ, đó là nơi con tìm thấy cảm giác mình có giá trị. Trong đời sống, con thấy mình bị coi thường, bị kiểm soát. Mẹ bảo: “Con còn nhỏ, con biết gì!”. Vậy thì con phải tìm một nơi mà con được coi trọng. Thế giới đó là ảo, nhưng lại cho con sự tự do thật sự.
Có những hôm ngồi chơi, con thấy lòng mình yên ả lại sau những bộn bề trên trường và áp lực học tập . Nhưng rồi, ngay sau đó, khi nghe mẹ mở cửa quát: “Lại game à? Suốt ngày chơi!”, con thấy cơn bực tức trong người nhen nhóm, ngọ nguậy như một con rết và trườn bò khắp người. Con muốn cãi. Thậm chí có lúc con thách thức mẹ: “Mẹ cấm được con không?”. Nói xong, con lại bất giác sợ, nhưng con vẫn cam tâm thốt ra những câu từ ấy. Con không ghét mẹ, nhưng lúc ấy, con chỉ muốn mẹ hiểu rằng con cũng có quyền lựa chọn.
Trong game, nhân vật của con có thanh máu, khi tụt xuống thì nhân vật sẽ dần chết. Đôi khi con nhận thấy ngoài đời con cũng có một thanh sức sống như vậy, nó hao dần mỗi lần con bị xem thường, bị giam cầm trong mệnh lệnh. Chỉ khác là không ai nhìn thấy, kể cả mẹ.
Con viết những lời này không phải để đổ lỗi mà để bày tỏ những tâm tư trong lòng: con không chỉ là thằng bé nghiện game, lì lợm, chống đối. Con cũng là một thằng bé đang tìm cách sống sót trong thế giới của mẹ, của người lớn, nơi con luôn thấy mình thấp bé, bị động, bất lực. Nếu con có thể xin mẹ một điều, thì con mong mẹ thử ngồi cạnh con một lần, hỏi: “Con chơi gì thế? Con thích nhân vật nào? Tại sao vậy?”. Biết đâu, khi mẹ hiểu trò chơi, mẹ cũng sẽ dần bước chân vào thế giới của con và hiểu con hơn.
Con của mẹ.
