Trong mỗi cái cấm đoán, chỉ có nỗi sợ mất con!

Con của mẹ, 

Khi giật điện thoại trong tay con, mẹ tức giận lắm, vừa lo lắng vừa bất lực. Nhìn con chìm trong game, mẹ thấy con xa mẹ từng chút, mẹ sợ con lạc trong một thế giới ảo đến mức quên đi con đường thật của mình. Cuối cùng, mẹ đã chọn cách dữ dằn nhất để kéo con lại và giờ mẹ nhận ra, cái kéo ấy khiến sợi dây kết nối giữa mẹ với con gần như đứt lìa.

Mẹ không phải không biết con coi game như một nơi ẩn mình. Mỗi lần con đóng cửa, im lặng, mẹ linh cảm rằng con đang tìm trong game cái niềm vui mà ở ngoài đời con không thể kiếm được. Mẹ day dứt, rằng phải chăng mẹ đã không cho con đủ một khoảng không để con được là chính bản thân mình, khiến con phải tìm ở màn hình sáng xanh kia?

Con trách mẹ độc đoán, mẹ thừa nhận. Con bảo mẹ càng cấm con càng ham muốn nó, mẹ cũng hiểu. Vì chính mẹ, khi còn trẻ, từng có những thứ bị cấm đoán, càng cấm thì lòng càng sục sôi. Thế nhưng, làm mẹ rồi, đứng trước nguy cơ mất con vào một thứ mẹ chưa từng chạm tới, bản năng của mẹ là siết chặt con, đến mức quên rằng con cũng cần được lắng nghe, được chọn cách giải tỏa riêng mình.

Nhưng con à, trong cái siết ấy không hề có sự xem thường, càng không có lời nhắn “con không đủ tốt”. Trái lại, là vì mẹ tin con đủ tốt, đủ thông minh, đủ bản lĩnh, nên mẹ mới khát khao con giữ được sự sáng trong đó. Có lẽ mẹ đã diễn đạt sai cách, biến tình thương thành roi vọt. 

Mẹ không hứa sẽ để mặc con chơi thoải mái, nhưng mẹ muốn tìm một cách khác, cùng con thương lượng, để game không cướp đi con, mà là một phần nhỏ trong đời sống con. Nó vừa đủ để con không sa đọa, cũng không biến mẹ thành “kẻ thù”. Chỉ mong con, khi thấy mẹ lúng túng hay không kiềm chế được cảm xúc, hãy nhớ mẹ cũng đang học cách lớn lên cùng con.

Mẹ thương con, nhiều hơn cả sự sợ hãi trong lòng.

Mẹ của con.

Call Now Button