Lắng nghe con, mẹ cũng mong con lắng nghe mẹ!

Gửi con của mẹ,

Mẹ đọc thư con và thấy mình vừa mỉm cười, vừa lặng đi. Đúng là nhiều lần, chỉ vì những chuyện rất nhỏ nhặt mà hai mẹ con mình biến thành hai “chiến tuyến”. Con nói đúng, như có một công tắc, mẹ vừa cất tiếng thì con bật lại ngay. Nhưng con ạ, mẹ cũng có một cái công tắc giống thế, cứ lo cho con là lại bật ra những câu nhắc nhở, nhiều khi chẳng nghĩ được cách nào mềm mỏng hơn.

Mẹ biết con muốn được nhìn nhận, được lắng nghe, được công nhận là có ý nghĩ riêng. Điều đó chẳng có gì sai cả. Người lớn nào cũng từng trải qua giai đoạn ấy, nhưng đôi khi con chọn cách chứng minh bằng sự phản kháng và chống đối, còn mẹ thì lại chọn cách khẳng định bằng tiếng quát mắng. Kết quả là cả hai đều quay lưng lại, chẳng ai lắng nghe ai.

Con nói đúng: sự lì lợm giống như một chiếc áo giáp nặng nề. Mẹ cũng mệt với chiếc áo giáp mang tên “nghiêm khắc” lắm chứ. Mẹ cũng muốn được nhẹ nhõm, muốn con hiểu rằng những lời nhắc nhở không phải để cướp đi tự do của con, mà là để giữ con an toàn.

Nếu con thấy chống đối là cách vòng vo để nói “mẹ ơi, hãy nghe con”, thì mẹ cũng muốn nói với con rằng đôi khi tiếng gắt gỏng của mẹ chỉ là một cách vụng về để nói “mẹ lo cho con”. Mẹ mong từ nay, thay vì khoác thêm áo giáp, hai mẹ con mình thử ngồi xuống, lắng nghe nhau và thấu hiểu nhau.

Mẹ của con.

Call Now Button