Một khoảng mờ giữa bạn và hơn bạn

Mẹ ạ,

Con nhận ra tình cảm tuổi này không thể nắm nhưng lại quẩn quanh, làm mắt cay xè. Có hôm con nghĩ: “À, chắc mình thích người ấy thật rồi.”, nhưng chỉ một hôm khác, khi ngồi cạnh, nghe cậu ấy nói vài câu ngớ ngẩn, con lại thấy chẳng có gì đặc biệt. Thế là con tự giễu mình, bảo: “Có lẽ con chỉ đang vẽ vời một trò tiêu khiển!”.

Điều khiến con bối rối nhất là sự nhập nhằng giữa “bạn” và “hơn bạn”. Con vẫn cười nói như thường, vẫn làm bài tập nhóm, vẫn nói chuyện phiếm về thầy cô, về bộ phim mới; nhưng chỉ cần một tin nhắn đến chậm hơn bình thường, hay một cái nhìn lơ đãng, con đã cảm thấy hụt hẫng. Mẹ có bao giờ rơi vào trạng thái ấy chưa, nơi mà mọi thứ đều bình thường, chỉ có trái tim là không bình thường?

Con nhớ có hôm đi học về, thấy bạn Mai cùng lớp ngồi sau xe một bạn nam. Họ không ôm, không nói gì, chỉ ngồi im trên con đường đầy nắng. Vậy mà nhìn vào, con lại thấy có một thứ thân mật kín đáo, tưởng như đơn giản nhưng lại chạm vào chỗ sâu nhất. Con bỗng thấy loay hoay: tại sao những điều tưởng nhỏ nhặt thế lại khiến con giằng xé đến vậy?

Mẹ, đôi khi con không biết mình muốn gì. Con muốn có một người bạn thân, nhưng cũng muốn được ai đó nhìn con khác đi một chút. Con muốn vẫn vô tư như xưa, nhưng lại sợ bỏ lỡ một điều gì đó. Cảm giác ấy, con không biết gọi tên, chỉ thấy vừa ấm áp vừa ngượng ngùng, vừa vui vừa mệt.

Con kể cho mẹ nghe, không phải để mẹ đưa ra lời khuyên ngay, chỉ là con sợ, nếu con cứ giữ trong lòng, tình cảm ấy sẽ khiến con không còn nhìn rõ chính mình.

Con của mẹ

Call Now Button