
Con của mẹ,
Mẹ đã đọc thư của con thật chậm, từng câu từng chữ như nghe chính trái tim con đang thì thầm. Mẹ hiểu, con không chắc đây có phải là tình yêu hay không, nhưng mẹ tin, đó chắc chắn là một trải nghiệm quý giá mà ai lớn lên cũng từng đi qua.
Con nói đúng: tình cảm tuổi học trò không phải lúc nào cũng giống tiểu thuyết, nó vừa trong trẻo vừa phức tạp, nhưng chính nhờ nó, con mới biết mình dễ rung động, biết quan tâm, và cũng biết tổn thương. Đó không phải điều đáng sợ, mà là cách con học về chính bản thân mình.
Mẹ chỉ muốn nhắc con một điều nhỏ, rằng con có thể thích, có thể thương, có thể mơ mộng, nhưng đừng để những cảm xúc ấy khiến con quên mất niềm vui học tập, quên mất những ước mơ dài hạn mà con từng kể với mẹ. Tình cảm trong sáng thì đẹp, miễn là nó không trở thành gánh nặng cho con.
Nếu một ngày nào đó con muốn nói trực tiếp với mẹ, mẹ sẽ lắng nghe, không phán xét, không trách móc. Còn hôm nay, mẹ thấy may mắn vì con đã viết ra, vì con tin mẹ mà gửi những bối rối này. Hãy cứ để cảm xúc trôi chảy tự nhiên, đừng ép mình phải gọi tên nó là gì. Rồi thời gian sẽ giúp con phân biệt đâu là thoáng rung động, đâu là tình yêu thật sự.
Con yêu, con không đơn độc. Mẹ luôn ở đây, chờ con chia sẻ, bất cứ khi nào con muốn.
Mẹ của con.
