Sự sợ hãi và giằng co trong cảm xúc

Gửi mẹ,

Những ngày gần đây con thấy mình giống như đang giữ một bí mật quá lớn trong lòng. Một bí mật không ai ép, nhưng con lại thấy nặng nề. Con sợ rằng nếu nói ra, tất cả mọi thứ sẽ đổi khác, và con sẽ đánh mất cái mà con còn chưa kịp gọi tên.

Thỉnh thoảng con tự nhủ: “Chắc chỉ cần tập trung vào học thôi, thế là đủ rồi”. Nhưng mẹ biết không, con càng cố gạt đi thì nó lại càng trở lại, rõ rệt hơn, dai dẳng hơn. Lúc ngồi làm bài, hình ảnh ấy vẫn chen vào. Khi cầm bút ghi chép, tay con lại vô thức vẽ những hình thù lạ lẫm, giống như để trút ra một phần rối rắm trong lòng.

Con cũng sợ bạn bè biết, sợ họ đùa cợt, sợ ánh nhìn nửa tò mò nửa chế giễu. Ở lứa tuổi này, chỉ một lời thì thầm cũng đủ biến thành vết xước khó phai. Con không muốn bị nhìn như một đứa “đi trước tuổi”, cũng không muốn trở thành câu chuyện để người khác bàn tán.

Nhưng điều con sợ nhất, thật ra lại là mẹ. Con sợ mẹ thất vọng. Mẹ luôn nói với con rằng thời gian này quan trọng, phải tập trung để xây nền cho tương lai. Con hiểu, con cũng tin mẹ đúng. Thế nhưng, mẹ ơi, con có thể kiểm soát được kiến thức trong sách vở, nhưng cảm xúc trong tim thì lại như dòng nước, chảy xiết theo cách riêng của nó. Con cố giữ, mà càng giữ thì càng thấy mình nhỏ bé.

Có đêm, con nghĩ đến cảnh mẹ biết chuyện. Mẹ sẽ nhìn con thế nào? Là giận dữ, là lo lắng, hay là thương hại? Con sợ những ánh mắt ấy hơn bất kỳ lời mắng nào. Vì con biết, con chưa đủ dũng cảm để làm mẹ buồn.

Thế nên, con cứ giằng co giữa hai điều: muốn giữ cảm xúc ấy cho riêng mình, nhưng cũng muốn vứt bỏ nó đi để không còn bị xao nhãng. Mẹ ơi, thật khó quá!

Có lẽ, điều con cần không phải là một câu trả lời dứt khoát, mà chỉ là một chút kiên nhẫn, để con tập học cách sống cùng những điều chưa rõ ràng. Con nghĩ, rồi một ngày, khi con đủ lớn, con sẽ tự biết đâu là yêu, đâu chỉ là một thoáng say nắng. Nhưng ngay lúc này, con chỉ mong mẹ có thể tin rằng con đang cố gắng, cố gắng để vừa giữ cho lòng mình được trong, vừa không phụ lòng mẹ.

Con của mẹ.

Call Now Button