
Gửi con của mẹ,
Mẹ đã đọc thư của con kể về những cảm giác lạ lẫm, khi vừa muốn gần gũi một người, vừa thấy chông chênh khi họ quan tâm đến người khác. Con bảo con thấy mình ích kỷ, thấy xấu hổ vì cơn ghen đến bất chợt.
Con gái ạ, ghen tuông không phải là xấu. Nó chỉ cho con biết rằng con đang để tâm, đang đặt tình cảm vào ai đó. Vấn đề là cách con chọn để đối diện với cơn ghen ấy. Nếu con để nó cuốn đi, con sẽ thấy mình nhỏ bé và mệt mỏi. Song, nếu con học được cách nhìn vào nó, hiểu nó, con sẽ trưởng thành hơn.
Mẹ nhớ những ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, mẹ từng thích một bạn trong lớp. Một lần thấy bạn ấy cười nói với người khác, mẹ thấy trong lòng nhói lên, như bị bỏ quên. Thoạt nghĩ lại, mẹ tự hỏi: phải chăng tình cảm ấy vốn mong manh, nên mới dễ tổn thương? Khi mẹ dám đối diện, mẹ nhận ra cái mẹ thật sự cần không phải sự chiếm hữu, mà là cảm giác được hiểu và trân trọng.
Con cũng nên suy nghĩ như vậy, vì ghen tuông chỉ là một mảnh nhỏ trong bức tranh cảm xúc của tuổi mới lớn. Điều quan trọng là con hiểu mình muốn gì. Đó là sự quan tâm thật sự, hay chỉ là nỗi sợ bị bỏ lại? Khi tìm ra câu trả lời, con sẽ biết cách yêu thương mà không ràng buộc, biết cho đi mà không lo mất mát.
Con ạ, tình cảm ở tuổi này non nớt, dễ gãy, nhưng cũng ràn đầy sức sống. Hãy cứ để mình trải qua, rồi lắng lại, rồi học cách mỉm cười khi thấy trái tim rung động. Đừng trách mình, cũng đừng sợ hãi.
Mẹ tin, qua từng sự hỗn loạn trong cảm xúc con sẽ hiểu bản thân sâu sắc hơn, và trưởng thành hơn trong cách yêu thương.
Mẹ của con.
