Khi im lặng cũng là một cách trả lời

Gửi mẹ của con,

Tối qua, con với mẹ lại cãi nhau, nhưng lần này khác. Con không gào, mẹ cũng không quát, chỉ có sự im lặng bủa vây. Con ngồi nhìn bóng mẹ trong bếp, đôi vai cúi xuống, bàn tay đảo thức ăn trong chảo, từng nhịp gõ vào thành nồi như tiếng gõ nhắc nhở. Con nhận ra, sự im lặng ấy còn khó chịu hơn cả những trận tranh cãi.

Con nhớ có lần đi học thêm, con thấy bạn ngồi trên bị mẹ mắng giữa sân trường vì điểm kiểm tra thấp. Nó không cãi lại, chỉ cúi gằm, cắn môi đến bật máu. Sau đó nó bảo với con: “Mình ghét nhất là không được nói. Muốn hét mà cổ họng cứng lại!”.Lúc đó con không hiểu lắm. Giờ thì con hiểu rồi. Có những lúc, im lặng không phải là nhẫn nhịn, mà là một cuộc chiến ngấm ngầm còn dữ dội hơn cãi vã.

Con hay nghĩ, tại sao con phải lì lợm, phải chống lại mẹ, trong khi sâu trong lòng con, con biết mẹ thương con hơn ai hết? Con không thể tìm ra lời giải thích rõ ràng, chỉ biết rằng, đôi khi sự phản kháng tự nhiên trỗi dậy, giống như ngọn cỏ cứ phải vươn lên xuyên qua phiến đá, cho dù biết mình có thể gãy.

Có một lần, thầy dạy văn hỏi: “Các em nghĩ tự do là gì?”. Cả lớp im lặng, có mỗi con giơ tay trả lời: “Thưa thầy, tự do là được nói điều mình nghĩ mà không sợ bị ép buộc.” Thầy gật gù. Nhưng từ hôm đó, con cứ tự hỏi: nếu tự do ấy khiến người khác đau lòng, thì nó còn đáng quý không?

Dạo gần đây con nhận ra một điều: có những câu trả lời không nằm ở lời nói, cũng chẳng ở sự chống đối, mà nằm trong cách ta dám nhìn thẳng vào nỗi sợ của mình. Con sợ mẹ không hiểu, sợ bản thân bị gò ép, nhưng đồng thời con cũng sợ mất đi chỗ dựa duy nhất là mẹ. Vì vậy, có lúc con chọn im lặng. Im lặng để giữ lại một cầu nối, dù mong manh, giữa con với mẹ. Con không hứa sẽ ngoan, cũng không hứa sẽ thôi bướng bỉnh, nhưng con đã bắt đầu học cách lắng nghe chính mình, và hy vọng một ngày nào đó, con cũng có thể học cách lắng nghe mẹ.

Con của mẹ.

Call Now Button