Gửi con của mẹ,
Con nói đúng, im lặng nhiều khi còn đau hơn cả tiếng cãi vã. Mẹ cũng đã thấy điều đó trên đôi vai chính mình, khi bận nấu một bữa cơm mà lòng nặng trĩu vì sự xa cách với con.
Con sợ rằng tự do của mình làm mẹ đau lòng, mẹ có cảm nhận được điều ấy. Nhưng mà con ạ, tự do thật sự không làm tổn thương, tự do thật sự là khi ta dám nói ra điều mình nghĩ, mà vẫn giữ được sự trân trọng với người mình thương. Cả mẹ và con đều đang học điều đó, chỉ là đôi khi mình bối rối, chọn im lặng thay vì trò chuyện.
Khi con viết rằng im lặng cũng là để giữ lại một cầu nối mong manh, mẹ biết và mẹ trân trọng điều đó. Song, mẹ cũng mong, một ngày không xa, con đủ can đảm để thay cầu nối mong manh ấy bằng những câu chuyện thật dài giữa hai mẹ con. Dù là chuyện học, chuyện bạn bè, hay cả chuyện con sợ hãi chính mình, mẹ cũng muốn được lắng nghe.
Mẹ tin rằng, dù ngọn cỏ có mỏng manh, nó vẫn sẽ vươn lên được qua phiến đá, bởi vì dưới đó luôn có đất nuôi dưỡng. Con hãy tin, tình thương của mẹ chính là mảnh đất ấy.
Mẹ của con