
Sau buổi tối đầy hỗn loạn, con đã bỏ đi.
Con nhớ rõ, khoảng ba giờ sáng, căn nhà tối om, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ. Con mở cửa thật khẽ khàng, nhưng mặt sàn gỗ vẫn kêu cọt kẹt như muốn tố giác. Con đứng lại, tim đập thình thịch, tưởng như mẹ sẽ lao ra. Nhưng không, mẹ ngủ hay giả vờ ngủ, con cũng không biết. Con nhón chân, tra chìa và bước qua cánh cửa, rồi biến mất vào màn đêm.
Con đi đâu ư? Không nơi đâu xa, chỉ ra quán net ở đầu phố, nơi mẹ từng mắng chửi là “ổ chuột”, “hang nghiện”. Ở đó, chỉ cần đèn vẫn sáng, bàn phím lạch cạch, là có chỗ ngồi. Không ai biết con là ai, cũng không xét nét con có ngoan không. Khi bước vào, con thấy mình được tự do. Màn hình xanh lấp loáng, tai nghe xập xình, đồng đội ngồi hai bên, mỗi đứa một trận game, la hét như những con thú hoang. Không còn luật lệ, không còn roi vọt, không còn những ánh mắt xét nét, chỉ có trò chơi và những sự sống ảo mờ mịt mà thật hơn bất cứ điều gì ngoài kia.
Con ngồi đến sáng, mắt đỏ rực, tay run run, nhưng trong lòng lại dâng lên thứ cảm xúc hả hê xen lẫn sự nôn nao. Hả hê vì thoát khỏi vòng tay mẹ, nhưng nôn nao vì biết mình sẽ phải quay về. Quán net không thể nào thay thế một mái nhà. Khi con bước ra, nhìn ánh nắng buổi sớm, con thấy mình đã cắt lìa trong mối quan hệ của mẹ con mình một vết rạn lớn đến mức không hàn gắn nổi.
Con về, thấy mẹ ngồi trước cửa, mắt mẹ trũng sâu, tóc rối bời. Mẹ không mắng chửi, không đánh, chỉ hỏi: “Con đi đâu?”. Con lặng thinh. Con muốn nói: “Con cần sự giải thoát.”, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Từ hôm đó, khoảng cách giữa chúng ta không còn là vài trận cãi vã, mà là một vết nứt chạy dọc tim. Con nhìn mẹ, mẹ nhìn con, nhưng cái nhìn không còn gặp nhau. Trong ánh mắt mẹ, con thấy sự thất vọng, bất lực. Còn trong mắt con, chỉ toàn sự chống chế và mệt mỏi. Có lẽ, từ lúc ấy, con đã thôi tin rằng mẹ hiểu con, và mẹ cũng thôi tin rằng con còn muốn được cứu.
Mẹ, viết thư này, con không mong được tha thứ, con chỉ muốn thừa nhận rằng con đã bỏ nhà đi, đã tìm một nơi khác, đã chọn game thay vì mẹ. Con biết, mỗi chữ này là một mũi dao, và con đã nhận thức sâu sắc về hành vi này.
Con của mẹ.
