
Con gái của mẹ,
Mẹ đọc lá thư cuối cùng con gửi mẹ, và mẹ mỉm cười. Con đã viết rằng con bắt đầu chấp nhận cảm xúc của mình, không vội vàng gọi tên nó, không ép mình phải hiểu ngay hay phải hành động theo cách nào đó. Mẹ thấy con đã bước những bước đầu tiên trên con đường trưởng thành.
Con ạ, tuổi mới lớn là một mê cung của cảm xúc: vui, bối rối, tò mò, lo lắng… Tất cả đều đáng trân trọng. Mẹ muốn con hiểu rằng, buông tay không có nghĩa là bỏ rơi; giữ không có nghĩa là chiếm hữu. Khi con học được cách buông đi những điều không cần thiết, con sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng. Khi con giữ lại những gì xứng đáng, con sẽ thấy mình sống sâu sắc hơn.
Mẹ nhớ hồi trước, mẹ từng yêu một người mà chưa đủ dũng cảm nói ra. Mẹ lo sợ bị người khác đánh giá, lo sợ tình cảm ấy làm mẹ mệt mỏi, nhưng chính nhờ sự chấp nhận và buông lỏng ấy, mẹ mới nhận ra đâu là cảm xúc thật sự quan trọng, đâu chỉ là cơn rung động thoáng qua. Con cũng sẽ thấy như vậy, chỉ cần tin vào quá trình và vào chính mình.
Con hãy cứ để mọi rung động đến và đi, không cần vội vàng gán nhãn hay tìm cách điều khiển. Hãy quan sát, học hỏi, và giữ cho mình sự trong trẻo. Những trải nghiệm này sẽ dạy con biết yêu thương, biết trân trọng, nhưng cũng biết tự bảo vệ bản thân.
Mẹ muốn con nhớ rằng mẹ luôn ở đây, không phải để phán xét, mà để đồng hành. Khi con mệt mỏi, bối rối, hay vui sướng vì một cảm xúc mới, hãy quay về với mẹ, kể cho mẹ nghe. Mẹ sẽ lắng nghe, sẽ chia sẻ, và sẽ giúp con nhận ra rằng yêu sớm không phải là lỗi lầm, nó chỉ là một phần trong hành trình lớn lên của con.
Yêu con,
Mẹ.
