Cha mẹ càng quát mắng, con càng lì bướng, chống đối

Mẹ đã thay đổi không còn đánh mắng con như trước

Cha mẹ là tấm gương phản chiếu cho các con noi theo nhưng bên cạnh đó, cha mẹ khiến cho tâm lý tính cách của các con càng lì bướng, chống đối bởi luôn áp dụng phương pháp quát, mắng và đòn roi với con hằng ngày

Cha mẹ càng quát mắng, con càng lì bướng, chống đối

>>>Xem thêm: Khóa học kỹ năng sống toàn diện cha mẹ tham khảo XEM THÊM TẠI ĐÂY.    

Con gái của mẹ!
Hành trình chinh phục của mẹ con mình đang thật gian nan và vất vả. Mẹ đang cảm thấy bất lực vì con đó. Còn con thì luôn phản kháng, chống đối mẹ khi làm việc. Mẹ đã rất stress khi tương tác với con hằng ngày bởi thái độ, lời nói của con luôn cộc lốc và khó chịu với mẹ. Khi mẹ nhắc con làm việc nhà, con cứ ì ra. Khi mẹ nhắc lần tiếp theo,con vẫn ì ra và thêm biểu cảm khuôn mặt và ánh mắt đăm đăm, gầm gừ con ạ. Mẹ cũng không thể kìm nén được cơn tức giận và đã xả cho con một tràng những câu nói thô tục và thậm chí đã cho con ăn đòn. Khi nghĩ lại hành trình cùng con ở nhà, mẹ đã khóc và đã tự học cách để thay đổi bản thân và cùng con thay đổi.
Quyết định của mẹ cho con nghỉ học thật khó khăn bởi mẹ vẫn dằn vặt, khi cho con nghỉ học thì tội con quá. Mà khi la mắng xong, nhìn con lại thương quá. Bản thân mẹ chưa quyết liệt để dứt khoát với ý định cùng hành động. Khi mẹ đã được các thầy cô chia sẻ, hướng dẫn phương pháp cùng con nhưng quả thực mẹ loay hoay và bối rối. Khi con nghỉ học ở nhà thì mẹ sẽ làm thế nào? Bà ngoại sẽ không đồng ý với quyết định này và chắc chắn bà sẽ la lớn trong nhà và sẽ ghét mẹ lắm đó. Nhưng mẹ đã suy nghĩ và quyết định rõ ràng: cho con nghỉ học ở nhà để cùng làm việc và cùng thay đổi ý thức trách nhiệm- tự lập. Buổi sáng, con thức dậy lề mề và mẹ tuyên bố cho con nghỉ học, không cần đi học nữa và ở nhà để làm việc thôi. Chắc con cảm thấy ngỡ ngàng và ngạc nhiên phải không? Nhưng mẹ không còn cách nào khác bởi mẹ không thể là chiếc đồng hồ báo thức cho con bất kì ở đâu và bất kì khi nào được. Mẹ mong muốn con tự lập và có trách nhiệm với từng việc làm của mình mỗi ngày.
Ngày đầu tiên: Cuộc chiến đã diễn ra từ sáng cho tới trưa. Con thực hiện các công việc theo mệnh lệnh của mẹ. mẹ giám sát liên tục và con làm việc trong sự hậm hực, giậm chân giậm tay, đồ đạc không để nhẹ nhàng mà đá chỗ nọ đẩy sang chỗ kia. Con quét nhà và khóc, đôi lúc nhìn mẹ với ánh mắt mang hình viên đạn. Khi mẹ tiếp tục mệnh lệnh, con nhìn chằm chằm và lại tiếp tục hậm hực khi làm. Con làm chống đối cho xong và thái độ không hề hợp tác chút nào. Sau đó, miệng đã bắt đầu lẩm bẩm và có chửi mẹ. Mẹ đã quan sát được con thể hiện hết những tính xấu xí rõ ràng hơn. Nhưng mẹ tiếp tục giao việc tiếp để con làm không ngơi nghỉ. Con có thấy mệt và tự ngồi ghế tại phòng khách và bắt đầu kêu than, mệt mỏi, chống đối không làm và tự ý dừng việc. Mẹ đã giúp con làm việc bằng tay, con cố gồng mình lên để chống đối. Trưa đó con ngắt quyền lợi ăn và buổi chiều tiếp tục làm việc tiếp. Buổi chiều diễn ra khá nhanh chóng. Con ở nhà cùng bố, tuy nhiên, con lại được làm theo ý mình bởi bố chỉ quan sát mà chưa giúp con chinh phục theo đúng mục tiêu, kế hoạch công việc. Trước đây, bố luôn bao bọc và chiều các con rất nhiều, luôn đáp ứng theo mọi nhu cầu và mong muốn của các con đồng thời đáp ứng vô điều kiện. Nhưng mẹ đã để bố chứng kiến để cùng giúp con thay đổi. Buổi tối, con vẫn hậm hực, chống đối và không viết cảm nhận sau một ngày nghỉ học. Ngày đầu tiên chưa có biến chuyển gì cả và con đã ăn một trận đòn rất đau của mẹ. Bản thân mẹ nghĩ rằng sẽ buông xuôi vì chịu thua con rồi.

Cha mẹ càng quát mắng, con càng lì bướng, chống đối

Ngày thứ hai: Cuộc chiến có gay go hơn. Đã đến 9h sáng nhưng con vẫn nằm ì ra và không dậy.lẽ ra, mẹ phải dựng con dậy để làm việc nhưng vì vẫn sót con nên mẹ để con nằm ngủ. Sau đó, mẹ đã dựng con dậy để làm việc. Phản kháng, chống đối và gào khóc của con khiến cho mẹ tức điên lên và tiếp tục một trận đòn nữa với con. Quả thực, mẹ chưa biết làm chủ cảm xúc của bản thân nên cảm thấy bất lực và đã dùng đòn roi với con để xả nỗi ấm ức này. Sau đó, mẹ tự khóc trong phòng và tự vấn với bản thân: chả nhẽ mình không dạy được con hay sao? mình có nên buông xuôi không? Nếu cứ đòn roi như vậy thì con có thay đổi được không? Mẹ đã tự hỏi và tự trả lời để tiếp tục cùng con. Buổi tối, con đã viết cảm nhận sau một ngày nữa nghỉ học nhưng vẫn chống đối mẹ và chưa nhận ra được bản thân đã sai ở đâu để thay đổi. Mẹ đã tự ngẫm rằng: nếu cứ quát mắng, đòn roi thì con càng lì, càng bướng và càng chống đối.
Ngày thứ ba trong cuộc chiến: Con vẫn thức dậy muộn và chưa tự giác với các công việc của bản thân. Mẹ đi chợ về nhưng con vẫn nằm yên trên giường và không có động thái của việc thức dậy. Mẹ đã dựng dậy để làm việc và thực hiện các mục tiêu. Con vẫn hậm hực và ấm ức, làm việc chậm chạp và không có tinh thần tự giác. Mẹ đã bắt đầu nóng mắt và tăng xông lên, ý định rằng sẽ cho con một trận nữa để cho con ngấm đòn nhưng mẹ không làm vậy mà tự kiểm soát mình đồng thời lạnh lùng và cùng cầm tay con để làm việc. Buổi tối con đã tự viết cảm nhận sau ba ngày nghỉ học ở nhà và con đã xin lỗi mẹ, con nhận ra những lỗi sai của con. Mẹ đã thấy con bắt đầu có thay đổi về nhận thức và suy nghĩ. Tuy nhiên, con chưa đưa ra được mục tiêu để thay đổi nhưng mẹ sẽ tiếp tục để cùng con hoán đổi hoàn toàn và con sẽ chủ động, trách nhiệm và lắng nghe tích cực mỗi ngày con nhé.
Mẹ nghĩ rằng: cha mẹ thay đổi quan điểm và tư duy nhận thức thì các con sẽ thay đổi tích cực. Thay vì quát, mắng, đòn roi với con để thúc giục con mỗi ngày thì cha mẹ sẽ là người bạn để đồng hành và giúp con có định hướng tốt nhất. Cố lên con gái nhé! Mẹ tin con sẽ làm chủ được chính mình con nhé!

Call Now Button