Chờ con trở về

Con trai của mẹ,

Đêm đó, khi nghe tiếng cửa khẽ mở, mẹ không ngủ, mẹ biết con đi, nhưng trái tim mẹ như bị bóp nghẹt, không còn đủ sức để bật dậy giữ con lại. Tiếng cửa khẽ khàng, rồi khoảng trống lạnh lẽo tràn ngập căn nhà. Mẹ ngồi chờ con ngoài cửa, mắt nhòe đi mà vẫn cố mở thật to, mong bóng con sẽ quay lại. Khi thấy con bước về, người gầy gò, ánh mắt lạc lõng, mẹ chỉ biết hỏi “Con đi đâu?”  mà lòng như vỡ ra. Không mắng, không đánh, vì mẹ sợ nếu lỡ tay, sợi dây cuối cùng nối hai mẹ con sẽ đứt hẳn. Con chỉ im lặng. 

Mẹ đau lắm, không phải vì con đến quán net, mà vì mẹ nhận ra giữa mẹ và con đã xuất hiện một bức tường. Mẹ chạm vào, nhưng không thể xuyên qua được. Mẹ cất tiếng, nhưng âm thanh bị nuốt chửng. Mẹ thấy rõ con đang tìm sự tự do, nhưng tự do ấy lại đánh đổi bằng sự cắt lìa khỏi gia đình.

Mẹ đã sai ở nhiều chỗ khi ra lệnh, kiểm soát, mà quên mất con cũng cần được lắng nghe. Mẹ quen nghĩ rằng chỉ có con đường mẹ vạch ra mới an toàn, mà quên mất con cũng có thế giới riêng, có nhu cầu tự chứng tỏ, có những nỗi lo mà mẹ không kịp hiểu. Mẹ chỉ thấy con cắm cúi vào màn hình, nhưng không thấy trong đó con đang tìm sự công nhận, tìm niềm tin vào chính mình.

Con trai, mẹ không xin con quay đầu ngay, cũng không bắt con phải từ bỏ tất cả. Mẹ chỉ xin con một điều: đừng để khoảng cách này trở thành vết nứt vĩnh viễn. Nếu con mệt, hãy để mẹ ngồi cạnh. Nếu con thấy đời thực quá nặng nề, hãy cho mẹ một cơ hội bước vào thế giới của con, để hiểu tại sao con tìm đến game.

Mẹ không hề từ bỏ con, chưa bao giờ. Mẹ có thể thất vọng, nhưng chưa từng hết yêu thương con. Bức thư con gửi cho mẹ, từng chữ đều như dao cứa, nhưng mẹ thà nhận lấy ngàn vết thương, còn hơn là đánh mất con.

Con ạ, game có thể cho con những giờ phút tự do, nhưng chỉ có vòng tay mẹ mới có thể cho con một chỗ quay về. Dù con đi đâu, muộn màng thế nào, dù con giận ghét ra sao, mẹ vẫn sẽ ngồi đó chờ con!

Mẹ của con.

Call Now Button