
Mẹ ơi,
Con không chắc nữa, thật lòng là như vậy. Có những buổi tối nằm trong phòng, nghe tiếng quạt quay đều đều, con tự hỏi: “Đây có phải tình yêu không, hay chỉ là một sự tò mò của tuổi mới lớn?”. Cái cảm giác vừa muốn đến gần, vừa thấy sợ hãi, giống như đang đứng bên mép sông, thấy nước trong quá mà không dám nhảy xuống.
Con nhớ có lần đọc được ở đâu đó, người ta bảo tình yêu tuổi học trò giống như cơn mưa rào mùa hạ, bất chợt, ồn ào rồi cũng chóng qua. Con không biết có đúng thế không, nhưng với con, nó không giống mưa rào. Nó giống một lớp sương sớm, mờ mịt, khiến mọi thứ trở nên lấp lánh nhưng cũng khó nhìn rõ.
Có lúc con nghĩ, nếu thực sự là yêu, thì chắc sẽ phải vui nhiều hơn buồn. Nhưng con thấy mình hay lẫn lộn. Thấy cậu ấy cười thì lòng ấm áp, nhưng cũng chỉ cần một cái quay lưng, một ánh nhìn hờ hững thôi là cả ngày chùng xuống. Nếu yêu chỉ để thế này, thì sao nó chẳng nhẹ nhàng như trong mấy cuốn tiểu thuyết? Hay vì con chưa đủ lớn để hiểu?
Ở lớp, thỉnh thoảng con nghe vài bạn thì thầm chuyện “ai thích ai”, thấy họ bàn tán mà con vừa hứng thú vừa ngại ngùng. Người lớn thường bảo bọn con chỉ “say nắng”, nhưng con thấy nó không đơn giản như thế. Nó khiến con suy nghĩ nhiều hơn, quan sát nhiều hơn, tự soi mình nhiều hơn. Nó dạy con biết quan tâm, biết lo lắng, nhưng cũng làm con nhận ra mình dễ tổn thương đến mức nào.
Mẹ ơi, đôi khi con muốn nói với mẹ, hỏi mẹ xem ngày xưa mẹ có từng bối rối như con không. Song, con lại sợ, sợ mẹ cho rằng con quá sớm, sợ mẹ nghĩ con lầm đường lạc lối. Thế nên con chỉ viết ra đây, để mẹ hiểu rằng con cũng đang tập lớn, đang va chạm với những cảm xúc con không thể tránh được.
Con không chắc đó là yêu, nhưng chắc chắn nó là một phần trong quá trình con đang đi, để hiểu mình hơn, để rồi biết một ngày nào đó, khi tình yêu thật sự đến, con sẽ nhận ra.
Con của mẹ.
