Con là con, và con cũng là của mẹ

Gửi mẹ của con,

Con đã trải qua nhiều ngày dài chỉ để nhận ra, những lần chống đối, cãi vã hay lì lợm của con rốt cuộc không phải để thắng mẹ, mà là để tìm cách hiểu chính mình. Có lẽ, khi con gào lên, khi con bỏ đi, khi con bướng bỉnh, con chỉ đang hỏi ngầm một câu: “Con là ai trong mắt mẹ?”.

Mẹ ạ, con không còn muốn sống trong những trận chiến ngầm nữa. Con hiểu rằng mẹ không ghét bỏ con, mẹ chỉ sợ con lạc lối, không biết phương hướng để giải quyết vấn đề trong cuộc sống. Hơn hết, con cũng không ghét mẹ, con chỉ sợ mình bị hòa tan thành ai khác. Có một buổi tối con ngồi viết bài văn, bất giác nhớ đến lời thầy: “Con người trưởng thành khi biết vừa giữ lấy bản thân, vừa biết để người khác bước vào cuộc đời mình!”. Con bất giác nghĩ đến mẹ. Con hiểu rằng, nếu con cứ khư khư giữ lấy cái tôi, con sẽ cô độc, nhưng nếu con buông bỏ hết, con sẽ chẳng còn gì là con nữa. Vậy nên, con sẽ tập đi giữa hai lằn ranh ấy, tập giữ lấy sự khác biệt, nhưng cũng tập dang tay ôm lấy mẹ, để mẹ bước vào, để con được là con – nhưng là con của mẹ.

Con không hứa sẽ thôi lì lợm, vì có lẽ cái sự bướng bỉnh ấy là một phần trong con mất rồi. Con mong mẹ thấy trong đó cũng có sự lớn lên, có khát khao tìm một chỗ đứng, và nếu một ngày nào đó, con biết cách biến sự bướng bỉnh thành kiên định, thì mẹ ạ, đấy là nhờ mẹ đã không bỏ rơi con.

Con là con, và con cũng là con của mẹ.

Con của mẹ.

Call Now Button