Điều quan trọng nhất trong cuộc đời là con đã có bố
Gửi bố thân yêu!
Đây có lẽ là lần đầu tiên con viết một lá thư hoàn chỉnh cho bố. Khi con viết lá thư này, con thấy thật vui, hạnh phúc với những kỷ niệm cùng bố mẹ và chắc chắn con là một người may mắn khi có được sự yêu thương từ chính bố mẹ. Cảm ơn bố mẹ đã ở bên che chở con cho dù nhiều khi cuộc sống đầy vất vả. Cảm ơn bố mẹ đã cho con được thấy con là người hạnh phúc.
>>>Xem thêm: Khóa học kỹ năng sống toàn diện cho con XEM THÊM TẠI ĐÂY.
Trong ký ức của con ngày bé, bố luôn là một người quá đỗi nghiêm khắc và khó tính. Chính điều đó đã khiến con luôn ghen tỵ, ước mơ như chúng bạn có được một người bố hài hước, chiều chuộng con. Con không thích bố! Bố chẳng khi nào cho con đi chơi, mua đồ chơi vì bố nói là nhà mình không có tiền. Bố chẳng khi nào cho con ăn kem ở cổng trưởng vì bố bảo ăn bị lạnh rồi đua họng. Nhưng đó là điều con luôn muốn…
Chẳng bao giờ con thấy bố thể hiện tình cảm của mình ra với con nên con cứ ngây ngô cho rằng bố không yêu thương con, không quan tâm con, không hiểu con. Khi con làm sai là những câu mắng mà bố không cho con một cơ hội giải thích. Bố không yêu con?
Có lần bà ngoại lên chơi và đón con về chơi 1 tuần trong kỳ nghỉ hè. Về nhà bà con được mua bao nhiêu đồ chơi, được anh Sơn nhà bác Nam đã đi chơi. Bố biết không, đây là lần đầu tiên con được đi chơi thoải mái và vui vẻ đến thế, được biết đến thế giới của những đứa trẻ vui nhộn. Nhưng mới ở nhà bà được mấy hôm bố đã đón con về. Chẳng hỏi con thấy vui không bố liền mắng con vì tội đi chơi nhiều, vì đòi bà mua đồ chơi để bà tốn tiền. Con chỉ biết khóc òa lên. Sự ấm ức, tức giận, tổn thương trong con chưa bao giờ nhiều đến thế. Con đâu có sai!
Có những lúc bố mẹ cãi vã, tranh chấp nhau, con lại chẳng thể làm được gì. Con chỉ biết khóc, sợ hãi và tổn thương tận đáy lòng. Con sợ! Sợ những lời nói từ bố, sợ xảy ra những vụ bạo lực gia đình. Những đòn roi của bố không làm con đau mà chính những lời nói cay nghiệt của bố khiến con bị tổn thương.
Cứ như vậy, càng lớn con càng không dám tới gần bố, không dám nói chuyện với bố, xa lánh bố. Bữa cơm nhà mình lúc nào cũng căng thẳng vì mọi người đều sợ bố nổi nóng.
Thật sự những ngày tháng đó con chán nản vô cùng, chẳng muốn ra ngoài gặp ai vì sợ nhìn thấy ánh mắt của mọi người, sợ nhìn thấy những gia đình tràn ngập tiếng cười mà tủi thân. Lúc bấy giờ con tự hỏi rằng: Tại sao lại sinh con ra? Tại sao không thể vì chúng con mà nhẫn nại? Con không cần giàu sang phú quý như những gia đình khác mà con chỉ ao ước có một gia đình đầm ấm, hạnh phúc, luôn luôn vui vẻ quây quần bên nhau. Con tổn thương lắm bố biết không?
Bố luôn dạy con làm người chưa cần giàu sang mà phải là người tốt, phải là người biết đối nhân xử thế: “Bố mẹ có thể không giàu có nhưng luôn nỗ lực để cho các con bằng bạn bằng bè. Bạn có 10 thì con cũng có được 5. Cố gắng học hành để sau con không khổ như bố mẹ. Khi nào lớn lên, làm cha làm mẹ thì con mới biết được bố thương yêu các con như thế nào. Nhưng đến khi các con hiểu được thì sẽ chẳng con bố trên đời này nữa đâu”. Con khóc thật to bởi những lời dạy đó của bố và con hiểu: Bố yêu con thật nhiều không như những gì con nghĩ!

Giờ đây khi con đã lớn, bước vào đại học, bắt đầu một cuộc sống xa nhà, xa bố mẹ, con mới cảm nhận rõ hơn tình yêu bố dành cho con nhiều như thế nào. Lúc nào bố cũng quan tâm gọi điện cho con, bắt con phải ăn uống thật đầy đủ, dõi theo con như một đứa trẻ nhỏ vậy. Bố không để cho con phải thiếu thốn bất cứ một thứ gì cả. Nhưng bố hãy yên tâm nhé, con có được những kỹ năng từ hồi cấp 2 khi học ở Wedo – Wegood rồi nên con có thể tự lập được mọi thứ. Đi xa nhà con tự nấu cơm, giặt quần áo, tự mình phải ứng dụng các kỹ năng chơi với bạn, kỹ năng học tập, kỹ năng giải quyết xung đột… Con đã lớn rồi nên bố đừng lo nhé!
Càng lớn con càng cảm nhận được, tuy bố không nói ra nhưng lại làm tất cả vì con. Tuy có nhiều lúc tính bố nóng nảy khiến con không hài lòng nhưng con lại cảm thấy tất cả những thứ đó không quan trọng bằng con có bố.
Con cảm ơn bố vì đã vất vả mà chẳng bao giờ than thở. Con thật vô tâm đúng không ạ? Con đã không để ý đến suy nghĩ, cảm xúc của bố. Con cũng chưa hề mở miệng nói với bố một câu: “Con yêu bố, con thương bố nhiều lắm!”.
Con không chắc mình sẽ tốt hơn nữa mà con chỉ hứa với bố rằng con sẽ cố gắng hết sức để tốt hơn mỗi ngày, để không phụ sự kì vọng của bố.
Cuộc sống này sẽ cho con nhiều mơ ước những người chắp cánh cho con chính là bố mẹ. Tự những giọt mồ hôi ấy, từ việc quên ăn uống đúng giờ để nuôi chúng con khôn lớn. Con nhất định sẽ trở thành người tốt như lời bố dạy. Bố ơi! Con yêu bố!
ĐĂNG KÝ TEST VÀ TƯ VẤN TỪ CHUYÊN GIA
CÁC KHÓA HỌC KỸ NĂNG SỐNG