
Gửi mẹ yêu của con,
Con nghĩ đây sẽ là lá thư cuối cùng con viết cho mẹ về chuyện này. Không phải vì con đã tìm được câu trả lời rõ ràng, mà vì con nhận ra có những điều không nhất thiết phải vội vàng giải đáp.
Những ngày qua, con đã quen dần với việc trong tim mình có một khoảng lạ lẫm. Nó vừa làm con bối rối, vừa khiến con thấy mình sống động hơn. Con bắt đầu thôi không tự trách, cũng không còn cố gắng ép mình quên đi. Con hiểu rằng cảm xúc, cũng giống như những cơn mưa mùa hạ, đến bất chợt rồi đi bất chợt. Điều quan trọng là học cách đứng dưới mưa mà không hoảng loạn, chứ không phải tìm cách xua mây ngay lập tức.
Con cũng nhận ra, không chỉ mình con như vậy. Khi trò chuyện với bạn bè, con lắng nghe những mẩu chuyện lưng chừng, những lần tim họ đập nhanh vì một ánh nhìn, một câu nói. Ai cũng bối rối, ai cũng lo sợ. Thì ra, con không cô độc. Thì ra, lớn lên vốn dĩ là một hành trình mà ai cũng phải tự dò dẫm, không có bản đồ hoàn hảo.
Mẹ ơi, con không hứa rằng mình sẽ tránh xa hết mọi rung động, nhưng con có thể hứa, con sẽ biết giữ cho mình một khoảng tỉnh táo, để không lạc lối. Con sẽ tập nhận biết đâu là tình cảm mong manh thoáng qua, đâu là điều cần được trân trọng.
Con cũng mong mẹ, nếu một ngày nào đó con đủ dũng cảm để kể hết, mẹ sẽ lắng nghe con như một người bạn, chứ không chỉ như một người mẹ nghiêm khắc. Vì con biết, khi có mẹ bên cạnh, con sẽ không còn thấy sợ hãi khi đối diện với những cảm xúc trong lòng nữa.
Có lẽ, tuổi dậy thì là vậy: một mớ hỗn độn của cảm xúc, lý trí, ước mơ và cả sự ngốc nghếch. Nhưng con tin, từ trong hỗn độn ấy, con sẽ dần tìm thấy chính mình, và khi tìm được, con muốn mẹ là người đầu tiên con chia sẻ.
Con của mẹ.
