Giữa nghiêm khắc và yêu thương

Gửi mẹ của con,

Chiều nay đi học về, con ghé qua nhà bạn Linh để trả sách. Nhà nó nằm trong một ngõ nhỏ, chật nhưng ấm. Con bất ngờ khi thấy nó ngồi học, còn bố mẹ nó ngồi ngay cạnh, không giục giã, không quát tháo. Thỉnh thoảng, bố nó lại hỏi: “Con thấy bài này khó không?”, rồi kiên nhẫn nghe nó cằn nhằn. Nhìn cảnh ấy, con thấy có chút gì trong cổ họng mình nghèn nghẹn.

Con nhớ lại mỗi lần con học ở nhà. Mẹ đi ngang qua, thấy con lơ là là cau mày: “Sao con lì thế? Biết bao lần mẹ nhắc rồi mà chẳng chịu nghe!”. Lúc đó, con bực lắm, chẳng nghĩ gì được ngoài việc gấp sách lại, thậm chí ném bút đi. Con biết mẹ thương con, nhưng giọng nói nghiêm khắc ấy làm con thấy mình như bị chỉ điểm vì gây nên tội lỗi nào đó, không phải một đứa trẻ đang loay hoay tìm lời giải cho bài tập.

Mẹ ạ, đôi khi con cũng muốn hỏi, tại sao giữa con với mẹ cứ phải có một bức tường như vậy? Con biết bức tường ấy không thể dựng lên trong một ngày, nó được xây dần từ những lần cãi vã, những cái trừng mắt, những sự im lặng kéo dài. Mỗi viên gạch trong bức tường ấy là một lần con bướng bỉnh và cũng là một lần mẹ thất vọng, thở dài.

Nhưng mẹ biết không, có đêm con nằm nghĩ, nếu bức tường đó cao quá, liệu mẹ có còn kết nối và hiểu con? Liệu con có còn dám bước lại gần mẹ? Nghĩ đến đó, con thấy sợ, sợ rằng chống đối sẽ biến thành thói quen, rồi một ngày nào đó, con chẳng còn nhận ra giọng nói của chính mình nữa.

Mẹ từng bảo, ai lớn lên cũng sẽ phải tự tách khỏi gia đình để thành người độc lập. Con hiểu, nhưng con không muốn sự độc lập ấy đánh đổi bằng những cuộc chiến dai dẳng giữa hai mẹ con. Con vẫn cần mẹ, nhưng con lại không biết làm sao để mẹ hiểu, ngoài cách im lặng hoặc nổi đóa lên. Nếu có thể, con ước một lần mẹ hỏi con: “Con thấy khó ở chỗ nào?”, thay vì: “Sao con lì thế?”. Chỉ một câu hỏi thôi, biết đâu con sẽ gỡ được một viên gạch khỏi bức tường này.

Con của mẹ.

 

Call Now Button