Mẹ chưa bao giờ buông tay con!

Gửi tới con trai,

Đúng là mẹ còn nhớ buổi tối ấy, từng tiếng hét, từng ánh mắt giận dữ, và cả sự bất lực mà mẹ  nhìn thấy trên gương mặt con. Con à, mẹ không quên được, nhưng hơn tất cả, mẹ cũng nhớ rõ rằng sau những tiếng gào thét ấy, mẹ vẫn nghe thấy tiếng con khóc trong căn phòng tối, một tiếng khóc không giấu nổi sự cô đơn và đau đớn.

Con biết không, mẹ chưa bao giờ thật sự tin con ghét mẹ. Mẹ chỉ thấy một đứa con trai đang lớn, đang loay hoay tìm chỗ đứng trong thế giới này, nhưng lại chưa biết cách để nói ra nỗi sợ, nỗi buồn của mình. Những lần con nổi giận, mẹ cũng giận, nhưng sau đó, điều ở lại trong lòng mẹ không phải cơn bực tức, mà là nỗi xót xa.

Con viết rằng sự nổi loạn không phải sức mạnh, mà là yếu đuối. Mẹ hiểu, và mẹ càng thương con nhiều hơn. Ai rồi cũng có lúc yếu mềm, kể cả mẹ, nhưng thay vì che giấu bằng sự tức giận hay bướng bỉnh, chúng ta có thể học cách chia sẻ cùng nhau. Con không cần phải chứng minh mình mạnh mẽ bằng cách gào thét hay bỏ chạy. Đôi khi, dám ngồi xuống, dám khóc trước người mình yêu thương, mới là một sự can đảm.

Mẹ xin lỗi nếu đã có lúc chỉ thấy con qua những lỗi lầm, mà quên nhìn vào trái tim đang tổn thương của con. Mẹ chưa từng, và sẽ không bao giờ buông tay con. Con đừng sợ rằng mình “không cứu nổi” vì với mẹ, con mãi là đứa con mà mẹ từng bế trên tay, từng chờ đợi từng bước đi đầu tiên.

Nếu có một điều mẹ mong con tin, thì đó là: dẫu con có giận dữ đến đâu, mẹ vẫn yêu con và tình yêu ấy không đòi hỏi con phải ngoan hay hoàn hảo, chỉ cần con thật sự là chính mình.

Ngày nào đó, khi con thấy sẵn sàng, hãy cho mẹ một cái ôm mà con nói trong thư. Mẹ sẽ không xua tay, mẹ sẽ không quát mắng. Mẹ chỉ muốn để con biết, con chưa bao giờ một mình.

Mẹ của con.

Call Now Button