Nghị lực của người mẹ

Nghị lực của người mẹ

Nghị lực của người mẹ

Nghị lực của người mẹ

“Cha mẹ hãy đồng hành cùng con, đừng phó mặc cho các thầy cô hay vội vàng cho con uống thuốc điều trị khi chưa có chỉ định. Chỉ có cha mẹ mới là người con mình nhất”

>>>Xem thêm: Khóa học kỹ năng sống toàn diện cha mẹ tham khảo XEM THÊM TẠI ĐÂY.

Mẹ vẫn còn nhớ, lúc con 18 tháng tuổi, bình thường ngày nào con cũng chạy ra chào đón mẹ đi làm về, nhưng hôm đó thì không. Thấy mẹ về con vẫn ngồi yên lặng một góc nhà và không có bất cứ một phản ứng nào. Lo lắng và hoang mang nhưng bản năng của người mẹ mách bảo mẹ rằng chắc chắn con của mẹ có vấn đề gì đó. Mẹ cảm nhận được con chắc chắn có liên quan gì đó đến chứng tự kỷ nhưng không biết bệnh đang ở mức độ nào. Và chắc chắn rằng bất cứ cha mẹ nào khi phát hiện ra con mình mắc chứng tự kỷ đều không dám đối mặt với sự thật nghiệt ngã này. Nhưng mẹ thì không cho mình cái quyền được gục ngã, bởi hơn ai hết mẹ hiểu rằng, con của mẹ đang cần mẹ nhất, tương lai của con phụ thuộc vào bản lĩnh của người làm mẹ như mẹ.

Khi mẹ nói tình hình của con với gia đình, không ai chấp nhận sự thật này và cho rằng mẹ đang nói những điều viển tưởng, không ai thấu hiểu những suy nghĩ, lo lắng đến tan nát cõi lòng của mẹ. Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc không ai ủng hộ , chấp nhận việc mẹ đưa con đi chữa trị.

Phải đến 6 tháng sau, khi con tròn 2 tuổi, những biểu hiện bất thường của con ngày càng rõ nét khiến cho mọi người bình tĩnh hơn để nhìn nhận và đồng ý cho mẹ tìm phương pháp chữa trị cho con.

Quá trình đến trường của con quả là kỳ công và luôn có sự giám sát của mẹ. Ngay từ khi con bước chân vào trường mẫu giáo, mẹ đã không ngần ngại chia sẻ với ban giám hiệu và các thầy cô giáo về tình hình của con. Cũng có người tin và có người thì hồ nghi cho rằng mẹ quá lo lắng cho con nên nghĩ thế, bởi con là một cậu bé khôi ngô, sáng sủa. Hơn nữa nếu có con bị tự kỷ, nhiều người còn giấu giếm và nạt nộ nếu ai nói rằng con của họ bị tự kỷ. Nhưng mẹ thì không, mẹ đã chuẩn bị sẵn tâm lý và đối mặt với nó. Không ai muốn như vậy, có con bị tự kỷ cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng không thể đứng nhìn con ngày một nặng, sự xa lánh và ánh mắt của mọi người về con càng mang nhiều ám thị. Để bảo vệ con mẹ chỉ còn cách đối đầu với hiện thực để giúp con dần hoàn thiện mà thôi.

Mẹ nghĩ rằng, nếu ngay từ đầu mà để con học ở môi trường dành riêng cho trẻ tự kỷ hoàn toàn thì khi đưa về lại môi trường bình thường là cả một chặng đường gian lao. Vậy tại sao không lồng ghép chương trình học cho trẻ tự kỷ ngay từ cấp học mầm non, để trẻ vừa được học những chương trình đặc biệt vừa được học những môn ngoại khóa cùng với những đứa trẻ bình thường khác. Có như vậy con mới dần quen với môi trường học có nhiều bạn bè và thầy cô và được tham gia nhiều hoạt động phát triển cả thể chất và tinh thần.

Nghị lực của người mẹ
Nghị lực của người mẹ

Và mẹ đã thuyết phục được nhà trường mở thêm một lớp dành cho trẻ tự kỷ để con được học.

Đồng hành cùng con trên chặng đường chống lại chứng tự kỷ, nhiều lúc mẹ cũng mệt mỏi, kiệt sức. Nhưng mỗi lần tinh thần đi xuống, mẹ lại nhìn con, nghĩ về tương lai của con sau này và đặc biệt là khi không có mẹ. Mẹ lao vào nghiên cứu, tìm hiểu và gặp gỡ chuyên gia Phạm Hiền, các thầy cô ở Wedo-Wegood. Chính những định hướng, những phương pháp ở đây đã giúp mẹ dùng tình yêu thương, sự kiên trì bền bỉ của một người mẹ khiến con thay đổi từng ngày.

Có con bị mắc chứng tự kỷ, ai ai cũng không thể nóng vội, càng không thể buông hay phó mặc cho số phận, cho thầy cô và những y bác sĩ. Điều trị căn bệnh này không phải cứ kê đơn thuốc uống là sẽ khỏi, mà như mưa dầm thấm lâu, càng kiên trì bền bỉ bao nhiêu thì càng tốt.

Ta hãy thử hình dung rằng, đến trẻ bình thường cũng phải nói vài lần mới hiểu, nhưng với trẻ tư kỷ có thể nhắc đến hàng nghìn lần con cũng chưa chắc đã hiểu, chứ đừng nói đến việc con chủ động nhận thức và thực hành.

Cứ như vậy, mẹ không ngừng nỗ lực để cùng con làm nên điều kỳ tích. Con từ một đứa trẻ có hành vi tăng động, mất kiểm soát, khó khăn trong giao tiếp…giờ đây con đã học lớp 2 ở 1 trường tiểu học như những trẻ bình thường khác. Con đã chủ động để tự học, làm bài tập và biết nói chuyện với cha mẹ và bạn bè, biết chào hỏi lễ phép với người lớn.

Nhìn lại chặng đường vừa qua với mẹ như vượt ngàn giông bão, như vừa trải qua cơn ác mộng. Mẹ gần như dành toàn bộ thời gian cho con, công việc, bạn bè đều gác sang một bên. Nhưng bù lại mẹ có con, mẹ đã giúp con có nhiều chuyển biến tốt để hòa nhập được với cuộc sống. Mẹ tin là mẹ đã đi đúng hướng.

Cảm ơn các thầy cô đã đồng hành cùng mẹ để giúp con phát triển tốt nhất. Cảm ơn chuyên gia đã có những định hướng để người làm mẹ như mẹ hiểu và cùng con vượt qua những giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời. Chỉ cần có nghị lực và niềm tin. Chắc chắn sẽ thành công!

ĐĂNG KÝ TEST VÀ TƯ VẤN TỪ CHUYÊN GIA

    CÁC KHÓA HỌC KỸ NĂNG SỐNG

     

    Call Now Button