Cảm ơn cô đã cho con hiểu vì sao phải học Kỹ năng sống!

Cảm ơn cô đã cho con hiểu vì sao phải học Kỹ năng sống!

Cảm ơn cô đã cho con hiểu vì sao phải học Kỹ năng sống!

Cảm ơn cô đã cho con hiểu vì sao phải học Kỹ năng sống!

Tâm sự của một học sinh sau 2 năm học tập và rèn luyện tại Wedo – Wegood. Hành trình nhận diện và thay đổi bản thân đã giúp cậu hiểu được giá trị của việc học kỹ năng sống.

>>>Xem thêm: Cha mẹ tham khảo khóa học kỹ năng sống toàn diện cho con XEM THÊM TẠI ĐÂY.       

Cô thương mến!

Hành trình của cô trò mình chuẩn bị kết thúc rồi cô nhỉ ? Nhưng con tin kết thúc hành trình này cả cô và con sẽ có những hành trình mới mà ở đó chúng ta sẽ lại có thêm những bài học, những trải nghiệm cho riêng mình. Cô đã từng nói với con “Cuộc đời là những chuyến đi, chúng ta trưởng thành qua những người mà chúng ta đã gặp”. Và hôm nay, con muốn cảm ơn cuộc đời đã cho con gặp cô. Cảm ơn cô đã giúp con từng bước trưởng thành.

Hai năm, quãng thời gian không dài nhưng đủ để cho con tự nhìn nhận và thay đổi bản thân mình. Giờ đây con đã đủ tự tin, đủ dũng cảm để chia sẻ và gửi lời cảm ơn tới những thầy cô đã luôn đồng hành và sát cánh cùng con.

Con còn nhớ, hai năm trước con là một cậu học sinh lớp 6 đầy cao ngạo. Mặc dù mới chuyển cấp nhưng con đã khiến các thầy cô trong trường ai cũng biết đến tên của con. Sự tự tin thái quá đến mức tự mãn, con đã sẵn sàng đối đầu với cô giáo chủ nhiệm chỉ vì cô đã phê bình con trước lớp. Lúc đó, con nghĩ mình oai lắm cô ạ, trong lớp con không có bạn nào dám nói với cô như thế. Thế rồi, bố mẹ con được mời lên họp riêng. Đến bây giờ con cũng không thể nhớ hết số lần bố mẹ con phải lên trường gặp riêng giáo viên chủ nhiệm của kỳ I năm lớp 6 là bao nhiêu lần.

Mỗi lần bố mẹ họp xong là một lần nhà con xảy ra giông tố, bố mẹ không những quát mắng con mà còn cãi lộn và đổ lỗi cho nhau. Lúc đó, con thực sự cảm thấy chán nản, tức giận và càng ghét cô chủ nhiệm hơn. Con cho rằng, chính việc cô gọi bố mẹ con lên họp mới khiến gia đình con như vậy. Và rồi, đỉnh điểm của cuộc chiến giữa con, bố mẹ và các thầy cô là lúc mà bố mẹ con bắt con đi học kỹ năng sống.

Con không hiểu vì sao mình phải đi học kỹ năng sống khi mà con đang phát triển bình thường như vậy. Con thông minh, bằng chứng là 5 năm cấp I con liên tục đứng đầu lớp. Con tương tác với bạn bè tốt nên bạn bè của con ai cũng yêu quý con. Con đâu phải là đứa trẻ có vấn đề để cần đi học kỹ năng sống.

Lúc đó, con thực sự cảm thấy rất tức giận, con không nghĩ chỉ vì những ý kiến của con với cô giáo mà con bị bắt đi học kỹ năng sống như một đứa trẻ có vấn đề. Con la hét, chống đối để không phải đi học… Sự phản kháng của con mạnh đến mức mà bố con phải thuê bác xe ôm đầu ngõ áp tải con lên taxi để đến trường, ngắt toàn bộ sở thích của con thậm chí còn yêu cầu con nghỉ học văn hóa nếu con không đi học kỹ năng sống. Con thực sự đã rất tức giận.

Những ngày đầu tiên khi con học KNS, con cảm thấy thực sự ngột ngạt cô ạ. Một phần vì con vốn đã ác cảm việc đi học này rồi, con đi học chỉ vì bố mẹ yêu cầu, phần vì những ngày đầu tiên con chưa quen ai mà phải làm quen với việc xây dựng báo cáo, kế hoạch. Con cảm thấy con đi học kỹ năng sống chẳng để làm gì mà ngược lại càng đi học con càng thấy bố mẹ yêu cầu con làm việc nhiều hơn. Nào dọn nhà, nào nấu cơm, nào rửa bát…những công việc mà trước kia con đâu có phải làm. Con ghét, con ghét thực sự cô ạ.

Bực bội, tức tối vì phải làm quá nhiều công việc, con tiếp tục như con nhím xù lông chiến đấu để bảo vệ mình. Con phản ứng tiếp tại lớp kỹ năng sống bằng việc chống đối thầy cô, không làm bài tập, cáu gắt với bố mẹ … với mục đích bố mẹ thấy học kỹ năng sống không hiệu quả, không có ích gì và con sẽ được dừng việc học kỹ năng sống ở đây. Nhưng hình như những quẫy đạp của con không có hiệu quả, con cảm thấy các thầy cô dường như đã lường trước được những hành động này của con vậy. Mặc dù con phá bĩnh, con phản kháng nhưng thầy cô vẫn rất điềm tĩnh, không một lần nóng giận, không một lần quát tháo… Tất cả đều rất nhẹ nhàng chuyển hướng tới các bạn, cho các bạn tự nhận xét về hành vi của con. Khi các bạn nhận xét, con thật sự xấu hổ. Vậy là con thất bại tập 1.

Sau thất bại đầu tiên với cách phản kháng không hiệu quả, con đã nghĩ sang chiêu thức mới. Con không quậy phá nữa mà trở nên lì lợm, bất cần. Sau khi áp dụng chiêu thức mới, con thấy thầy cô không để ý đến con nhiều nữa mà quay sang các bạn khác. Con cảm thấy hình như mình đã thắng. Nhưng không hiểu sao khi thắng con không cảm thấy vui mà có chút gì đó hụt hẫng. Cái cảm giác hụt hẫng ấy cũng rất khó chịu, nó còn khó chịu hơn cái cảm giác bị ép làm, ép học cô ạ.

Và rồi, cuối buổi học hôm đó, cô nói con ở lại nói chuyện với cô một chút. Không hiểu sao lúc đấy con lại nghe lời cô đến thế, con không vụt chạy ra khỏi phòng như trước, ngồi yên trên bàn mà không có bất kỳ câu hỏi gì. Cuộc trò chuyện bắt đầu bởi một câu hỏi mà đến tận bây giờ nghĩ lại con vẫn giật mình “Nào, chàng trai, đang cảm thấy hụt hẫng lắm đúng không con?”. Con thực sự sốc vì không tin cô có thể đọc được suy nghĩ của con, nhưng bằng cái tôi cao vút của mình, con lại trả lời chỏn lỏn “Không, con bình thường”.

Cô không nói gì cả mà chỉ mỉm cười. Cô biết không, nụ cười lúc đó của cô làm con run lắm, 2 tay nắm chặt vào nhau. Con không hiểu vì sao mình lại run như thế. Phải chăng con sợ cô tiếp tục đọc ra suy nghĩ của con.

Nhưng rồi, cô không nói gì về câu trả lời ấy cả. Cô hỏi con có muốn nghe cô kể chuyện của cô không? Con lúc đó nghĩ, thay vì để cô bóc mẽ suy nghĩ thật của mình, thà mình nghe kể chuyện rồi về. Nghĩ vậy, con gật đầu cái rụp.

Cảm ơn cô đã cho con hiểu vì sao phải học Kỹ năng sống!

Rồi cô kể cho con chuyện ngày xưa cô cũng đã từng bất mãn với thầy giáo dạy toán của cô vì đã chấm cho cô 0 điểm do cô cúi xuống nhặt cục tẩy. Thầy giáo cô cho rằng cô đang thảo luận bài với bạn cô ngồi bàn dưới. Cô bất mãn và chán ghét môn học của thầy mặc dù Toán lại là môn cô yêu thích nhất. Đến tiết học của thầy, cô không học, không chép bài và kết quả cô tuột dốc không phanh… Nghe cô kể chuyện, con nhận thấy sao mình giống cô đến thế. Chẳng phải con cũng đang bất mãn với cô giáo dạy Ngữ Văn đó hay sao? Con cũng đang chống đối, bất cần không học văn đó mà. Con cứ thế ngồi chăm chú nghe cô kể và tự giác nhận thấy được thiệt thòi của chính mình. Cô nói với con, cô đã rất hối hận vì kết quả học tập của cô tuột dốc chỉ vì chống đối thầy cô, cô hối hận vì cái tôi quá cao của cô, luôn muốn người khác phải chú ý, yêu quý mình mà không nghĩ đến cảm giác của thầy lúc đó. Cô hụt hẫng mà không biết rằng thầy cũng đang thất vọng…. Cô không muốn con cũng sẽ trải qua cảm giác hối hận giống cô.

Câu chuyện cô đã kể hết nhưng con lại chẳng muốn về, cô nói với con “Hãy thay đổi chính cách nhìn của mình, có trách nhiệm với chính mình. Con sẽ nhận thấy bản thân rất có giá trị. Lúc đó, con không cần phải gồng mình gây sự chú ý mà tự khắc mọi người sẽ nhìn thấy con với cảm xúc tự hào. Cố lên con, cô tin con sẽ làm được. Cô sẽ làm bạn và đồng hành cùng con”. Lúc đó không hiểu sao con vui lắm, ngoan ngoãn gật đầu và chào cô ra về. Chắc cô cũng lạ lắm đúng không cô, một học sinh luôn phá phách đã cúi đầu chào cô trước khi về.

Sau buổi nói chuyện ngày hôm ấy, cô biết không, thay vì phản kháng việc đi học, con lại rất háo hức chờ đến thứ 7 được gặp cô, được đến lớp học trải nghiệm cùng các bạn. Từng bài học, từng câu chuyện cô kể, con đều nhận thấy hình ảnh bản thân mình trong đó. Con nhận thấy mình vẫn còn nhiều nhược điểm. Cô ơi! Đây là lần đầu tiên con tự nhìn nhận lại ưu, nhược điểm của mình đó cô ạ.

Con nhớ, cô đã từng nói với chúng con “Bàn tay 10 ngón, ngón dài ngón ngắn nên con người chúng ta cũng vậy. Có ưu điểm cũng sẽ có nhược điểm. Điều quan trọng là làm thế nào để phát huy hết ưu điểm của bản thân và khác phục được những nhược điểm đang tồn tại. Cô muốn các con sẽ tự tìm ra và khẳng định giá trị của mình”. Con cảm ơn cô đã cho con và các bạn biết về những điều tưởng chừng như đơn giản mà chẳng ai để ý đến.

Con cảm ơn cô đã cho giải đáp cho con câu hỏi “Học kỹ năng sống để làm gì ?”. Hành trình 2 năm đồng hành cùng cô và các bạn, con đã rất ngấm rồi cô ạ.

Cảm ơn cô đã cho con biết học kỹ năng sống để con nhận diện được bản thân, giúp con đi đúng hướng với đúng câu nói “Hãy cho con biết con là ai, con tự biết phải làm gì tốt nhất”. Con bây giờ đã tự tin nói với cô rằng, con đã biết mình phải làm gì rồi cô ạ.

Cảm ơn cô đã cho con biết học kỹ năng sống là để biết cách chịu trách nhiệm trước những hành động của mình với chính mình, với gia đình và xã hội. Chi khi biết chịu trách nhiệm chúng ta mới làm việc có trách nhiệm.

Cảm ơn cô đã cho con biết học kỹ năng sống để có thể đặt mình vào vị trí của người khác. Thông cảm và thấu hiểu, tư duy tích cực giúp mọi mối quan hệ trở nên tốt đẹp, hạnh phúc hơn. Tư duy tích cực là chìa khóa vạn năng để giải quyết mọi vấn đề.

Cảm ơn cô đã cho con biết học kỹ năng sống không phải là người có vấn đề mà là người đang muốn vươn mình phát triển. Kỹ năng sống giúp con hiểu rõ giá trị của mình để từng bước lập kế hoạch chinh phục những mục tiêu từ tư duy, tâm lý, kỹ năng và khả năng ….để khẳng định bản thân mình.

Còn nhiều nhiều lắm những giá trị khóa học kỹ năng sống cùng cô đã đem lại cho con. Một trang giấy, một lá thư sẽ không kể hết được. Con sẽ ứng dụng và chia sẻ tới những người bạn của con cô nhé. Con vẫn nhớ lời cô dặn “Cuộc sống là một hành trình không có kết thúc. Chặng đường này khép lại, chặng đường khác sẽ mở ra đòi hỏi chúng ta phải nỗ lực không ngừng”. Cô ơi, con sẽ ghi nhớ và hứa với cô sẽ không ngừng học tập, không ngừng trau dồi kỹ năng sống để phát triển bản thân. Cô hãy đợi ngày con quay trở lại báo công cùng cô, cô nhé.

Cảm ơn cô – người bạn đồng hành của con. Cô hãy giữ gìn sức khỏe để tiếp tục truyền tải những năng lượng tích cực đến các thế hệ học trò cô nhé.

Nhớ và thương cô nhiều!

Học trò của cô!

Call Now Button