Cậu học trò cá biệt

Cậu học trò cá biệt

Cậu học trò cá biệt

Cậu học trò cá biệt

Trong mắt nhiều thầy cô trên trường văn hóa, con là cậu học trò cá biệt… không thầy cô nào muốn tiếp nhận. Chưa có lớp học nào chịu thu nhận con quá hai tháng. Và mẹ đưa con đến Wedo – Wegood- nơi đào tạo kỹ năng sống và phát triển tư duy toàn diện cho trẻ với mong muốn con sẽ thay đổi theo đúng cái tên của nó: chúng ta cùng làm-cùng tài giỏi.

>>>Xem thêm: Cha mẹ tham khảo khóa học kỹ năng sống toàn diện cho con XEM THÊM TẠI ĐÂY.

Và…con vẫn nhớ còn nhớ nét mặt buồn bã và cảm giác bất lực, mệt mỏi của mẹ khi ấy. Bởi, hiện tại, con đang bị đình chỉ học trên trường văn hóa –nơi mà con mới chuyển đến cách đây tròn 2 tuần. Con hiểu tâm trạng của mẹ, đưa con đến đây trong tâm thế “còn nước còn tát” chứ cũng không dám kỳ vọng gì cả.

Phá phách, đánh nhau, mất dạy,… là những từ con luôn được mọi người dán nhãn. Thậm chí bố mẹ của các bạn còn cấm họ được giao du với con. Cũng dễ hiểu thôi vì những gì con gây ra đều khiến mọi người xa lánh, hoảng sợ. Và chắc chắn rằng, ban đầu các thầy cô giáo ở Wedo cũng sẽ ái ngại, lo lắng lắm khi biết được “bề dày thành tích của con”. Và cũng bởi lẽ con thấy các thầy cô còn khá trẻ, chắc chắn chưa chưa có nhiều kinh nghiệm với một học sinh “đặc biệt” như con. Nhưng con đã nhầm.

Các thầy cô không như con nghĩ…

Ngay buổi đầu tiên gặp mặt, cô đã mô tả con là một cậu bé có nước da ngăm ngăm, dáng người cân đối, khuôn mặt lạnh lùng, bất cần nhưng ánh mắt luôn thường trực một nỗi buồn sâu thẳm.

Cô sẽ kể cho con nghe về quá khứ của 3 người đàn ông khác nhau:

Người thứ nhất đã từng có những vụ bê bối về chính trị, rất tin vào y thuật của thầy cúng, ông ta từng có tới 2 tình nhân, hút thuốc nhiều và uống 8-10 ly rượu mạnh mỗi ngày.

Người thứ hai đã 2 lần bị đuổi việc, hôm nào cũng ngủ tới trưa mới dậy và tối nào cũng uống 1 lít rượu brandy. Ông ta từng hít thuốc phiện khi còn là sinh viên…

Người thứ ba là anh hùng chiến tranh của một đất nước. Ông ta ăn chay trường, không bao giờ hút thuốc và thỉnh thoảng mới uống rượu, có uống bia nhưng uống không nhiều. Thời thanh niên chưa từng làm gì phạm pháp và chưa từng có một vụ bê bối tình ái nào.

Cô bắt đầu buổi học đầu tiên bằng câu chuyện như vậy và hỏi con rằng: “Theo con, trong 3 người, ai sau này sẽ có cống hiến nhiều nhất cho nhân loại?”

Con rất tập trung lắng nghe và im lặng, suy nghĩ về câu hỏi của cô và tỏ ra ngạc nhiên rằng, sao cô lại kể điều đó với mình nhỉ?

Cô như hiểu được thắc mắc của con nhưng rồi vẫn tiếp tục.

Cô biết chắc là nhiều bạn sẽ chọn người thứ 3 và cho rằng chỉ ông ta mới có thể cống hiến được nhiều cho nhân loại. Nhưng điều đó là sai rồi đấy. Ba người này đều là những nhân vật nổi tiếng trong thế chiến thứ 2.

Người thứ nhất là Franklin Roosevelt, tuy tàn tật nhưng ý chí kiên cường. Ông ta đã đảm nhận chức vụ Tổng thống Mỹ trong bốn nhiệm kỳ liên tiếp.

Người thứ hai là Winston Churchill, vị Thủ tướng nổi tiếng và tài ba nhất trong lịch sử nước Anh.

Còn người thứ ba là Adolf Hitler, con ác quỷ phát xít Đức đã cướp đi sinh mạng của hàng chục triệu người dân vô tội”.

Thế rồi, cô bắt đầu chia sẻ với con: Những điều mà cô vừa nói là quá khứ của họ, còn sự nghiệp sau này của họ, là những việc mà họ đã làm sau khi đã thoát ra khỏi cái quá khứ đó. Đại diện cho cuộc đời một con người chính là những việc làm ở hiện tại và tương lai. Hãy bước ra từ bóng tối của quá khứ, bắt đầu làm lại từ hôm nay, cô tin con sẽ trở thành một người hữu ích…”

Con liền cúi mặt, rưng rưng như muốn trào nước mắt. Cô liền ôm con vào lòng và an ủi: “Đừng lo, cô sẽ ở bên. Cô trò mình sẽ cùng cố gắng nhé”.

Cậu học trò cá biệt
Cậu học trò cá biệt

Ban đầu, con vẫn còn hồ nghi và giữ khoảng cách với cô. Nhưng rồi, cảm nhận được sự chân thành và ấm áp của cô, con đã dần mở lòng và thoải mái hơn để chia sẻ cùng cô trong các buổi học tiếp đó. Cô cùng con nhận diện từng thái độ, hành vu, phân tích nguyên nhân, hậu quả cảm nhận của mọi người khi con có những hành động đó.

Qua trò chuyện, con cởi mở và đã chia sẻ với cô rằng: Từ lớp 1 lên lớp 9, con đã từng là học sinh ngoan, học giỏi. Gia đình con không phải là khá giả nhưng cuộc sống gia đình luôn tràn ngập trong niềm vui và tiếng cười. Nhưng, chẳng thể ngờ, khi bắt đầu lên cấp 3, con ngỡ ngàng khi chứng kiến những trận cãi vã, đánh chửi nhau từ bố mẹ, mỗi ngày một nhiều hơn, căng thẳng hơn. Và khi bố mẹ ly hôn, mọi thứ như sụp đổ, gia đình tan nát. Không lâu sau đó bố tái hôn và mẹ cũng đi bước nữa.

Ôi cái cảm giác đau đớn khi biết bố ngoại tình, mẹ khóc lóc, rồi cãi vã, đánh chửi nhau, đập phá đồ đạc…

Nào ai quan tâm tới con- một chàng trai mới lớn luôn chùm chăn thật kín trong căn phòng tối đen để khỏi phải nhìn, khỏi phải nghe, khỏi phải liên quan đến những ngày tháng ngạt thở ấy. Con càng không thể quên được cảnh ra trước tòa, bố mẹ nhiếc móc nhau,  tranh giành quyền nuôi 2 anh em con mà chưa một lần hỏi xem chúng con nghĩ gì, cảm nhận ra sao.

Thôi thì người lớn cứ sống cuộc sống của họ đi. Con cũng chẳng thiết gì nữa. Tại sao con lại phải cố gắng, tại sao lại sinh con ra và rồi thi nhau cứa dao vào tim chúng con cơ chứ.

Và….

Những ngày tháng tiếp sau đó là nỗi chán chường, thất vọng. Con đã buông thả bản thân, mặc cho dòng đời xô đẩy. Lần đầu đánh nhau còn thấy đau, lần đầu bị đuổi học còn thấy sợ…nhưng mãi cũng thành quen.

Nhưng…từ khi gặp cô, không chỉ ấn tượng cô ngay từ buổi học đầu tiên mà thực sự những câu hỏi của cô cứ quanh quẩn mãi trong tâm trí con: con làm vậy có thấy vui, con muốn trở thành người như thế nào, con đã phải là người đau khổ nhất trong cuộc đời này không, đã phải là quá muộn để thay đổi bản thân và làm lại từ đầu hay không.

Con suy nghĩ và…quyết định không để mình trở thành một người vô ích.

Từ đó, con bắt đầu lên mục tiêu để thay đổi bản thân. Sau khi được quay trở lại trường văn hóa, con đã nỗ lực khắc phục những nhược điểm của mình, tập trung vào học tập để lấy lại niềm tin từ mọi người. Hàng ngày, con vẫn chia sẻ với cô việc thực hiện các mục tiêu của mình, những việc con đã làm được, chưa làm được để rồi cùng cô phân tích, nhìn nhận vấn đề + đưa ra giải pháp khắc phục.

Thật là ngoài sức tưởng tượng của mọi người…

Chỉ hơn ba tháng sau, con như trở thành một người khác hẳn. Tự khi nào con không còn trốn học, cúp tiết, biết nghe lời thầy cô và không còn chọc phá bạn trong lớp nữa. Mẹ và cô mừng lắm. Con nhận thấy rõ niềm hạnh phúc trên gương mặt của 2 người phụ nữ đã đánh dấu những mốc quan trọng của cuộc đời con.

>>>Xem thêm: Dạy con làm chủ cảm xúc để hạnh phúc XEM THÊM TẠI ĐÂY.

Bây giờ, con đã trưởng thành, là sinh viên năm hai của một trường cao đẳng ở Hà Nội. Với các bạn bè khác, đó chỉ là điều bình thường, nhưng với con, đó là cả một sự hoán đổi tư duy và thay đổi bản thân rất lớn. Đến với Wedo-Wegood, con không chỉ tìm lại chính mình, con còn được định hướng, được đồng hành và được sẻ chia. Cảm ơn các thầy cô ở Wedo-Wegood, cảm ơn mẹ đã sinh con ra thêm một lần nữa khi quyết định cho con đến với ngôi trường này. Hỡi những ai còn đang cảm thấy chán nản, tuyệt vọng hay buông bỏ. Thì ngay hôm nay thôi, chúng ta hãy dám nghĩ, dám làm, dám chịu trách nhiệm, dám thay đổi và dám phát triển nhé.

ĐĂNG KÝ TEST VÀ TƯ VẤN TỪ CHUYÊN GIA

    CÁC KHÓA HỌC KỸ NĂNG SỐNG

    Call Now Button