Đây là tâm sự của một cô bé đã chớm bị trầm cảm, một đứa trẻ tự ti và may mắn con đã tìm thấy chính mình.
Mình 13 tuổi. Mình đã từng là một cô bé nhút nhát, tự ti và khi viết lại những điều này mình thực sự không biết động lực nào khiến mình vượt qua sự nhút nhát ấy một cách bản lĩnh đến như vậy.
>>>Xem thêm: Khóa học kỹ năng sống toàn diện cha mẹ quan tâm XEM THÊM TẠI ĐÂY.
Từ bé khi đi học mình luôn là một cô học trò ngoan ngoãn, vâng lời, học tốt. Bài tập được mình thực hiện một cách chỉnh chu, tự giác, điểm số luôn đạt ở mức giỏi. Chính vì điều đó nên mình được các thầy cô yêu quý. Hầu hết các bạn đều thích chơi cùng do mình hiền lành. Thậm chí bố mẹ cực kỳ yên tâm do thành tích học tập của mình thuộc dạng tốt. Trong mắt của tất cả mọi người mình là một đứa con vô cùng hoàn hảo. Bất cứ người bạn nào của bố mẹ cũng dành những lời khen ngợi về mình “Ôi cháu học giỏi quá”, “Đấy con bé ngoan lại còn học giỏi, nhất anh chị nhé!”, “Ước gì con nhà em cũng được như con nhà anh chị”…
Thế nhưng trẻ lại luôn cảm thấy cô đơn và tự ti. Đó là nỗi khổ của một đứa bé khi không dám chơi với các bạn, đặc biệt thấy sợ khi gặp các bạn cá tính mạnh hơn. Mình chỉ còn cách ngồi vẽ và tha thẩn một mình ở sân trường. Mình vẽ để cảm thấy đỡ cô đơn, vẽ để tưởng tượng bản thân mình được chơi nhảy dây, chơi đá cầu, các trò cảm giác mạnh… Mình làm bạn với sách vở để lấp đi khoảng trống bên trong, lấp đi sự tự ti khi chơi với các bạn. Mình khát khao được chơi với các bạn nhưng điều đó là không thể. Mình đã tìm đến mẹ và đề xuất mẹ cho mình gặp chuyên gia tâm lý khi mình học lớp 4. Nhưng mẹ thấy mình vẫn ngoan, tự giác thực hiện công việc nhà, điểm số tốt, thầy cô vẫn khen nên mẹ chỉ nói chuyện và động viên mình.
Có lẽ chính sự hiền lành, chính thành tích học tập và sự không dám nói của mình đã khiến cho mẹ không nhận ra sự nhút nhát bên trong. Một vỏ bọc quá hoàn hảo nên khó để mọi người thấy vấn đề mình đang gặp phải. Nên chính vì thế khi mình nói mình đang bị tâm lý thì mẹ không tin nổi. Nhưng mình biết rằng chính sự nhút nhát, tự ti ấy sẽ trở thành một cơn ác mộng với mình khi lên cấp 2. Và nó đã thành sự thực.
Lên cấp 2 là một môi trường mới đầy năng động, môi trường mà các bạn bắt đầu “ghê gớm” hơn, đòi hỏi các kỹ năng toàn diện phải thật tốt thì mình thấy nỗi sợ hãi trong mình càng ngày càng lớn.
Mình luôn cảm thấy bị áp lực mỗi khi đến lớp. Nhiều lúc muốn cất lời nói chuyện nhưng ngại và không biết nói gì với các bạn. Mình sợ khi mình nói sẽ bị mọi người chê cười, bàn tán xôn xao. Càng ngày mình càng thấy lạc lõng. Mình chỉ biết chôn vùi vào sách vở, vào học và thu mình. Mỗi ngày đến trường là một áp lực ghê gớm, mỗi câu hỏi “Nay đi học vui không con?” của mẹ là một sự tổn thương với mình. Khi phải tương tác làm việc nhóm với các bạn mình loay hoay, chỉ biết cắm cúi thực hiện nhiệm vụ được giao. Mình sợ hãi khi phải đứng trước mọi người để nói được vấn đề gì.
>>>Xem thêm: Cha mẹ cần làm gì để dạy con trở nên tự lập và bản lĩnh XEM THÊM TẠI ĐÂY.
Sự bất lực ấy, cảm giác muốn mà không làm được khiến mình đau khổ, dằn vặt. Mỗi ngày như thế trôi qua khiến mình càng thu mình hơn. Mỗi ngày đến lớp là một áp lực to lớn mà mình phải gồng mình để tỏ ra mạnh mẽ. Mình thực sự sợ! Mình muốn được tự tin như anh trai mình!
Mình cần phải làm gì đó để thoát khỏi tình trạng này! Và mình một lần nữa có một cuộc nói chuyện với mẹ để đề xuất gặp chuyên gia tâm lý mà mình biết cũng như đã ngưỡng mộ từ lâu ở Wedo – Wegood – nơi anh trai mình theo học kỹ năng sống từ lớp 10.
Các bạn có tin không mình đã khóc suốt 2h khi gặp bác chuyên gia và có cơ hội để giãi bày tất cả nỗi sợ của mình. Và đúng như bác chuyên gia nói, nỗi sợ của mình xuất phát từ vết sẹo ở cổ. Vết sẹo ấy đã biến mình thành một người nhạy cảm luôn chú ý đến lời nói, hành động và sợ mọi người bàn tán về vết sẹo, sợ bị chê cười. Mình cảm thấy vết sẹo ấy thực sự xấu xí, nó làm cho mình tự ti khi làm bất cứ điều gì. Kể cả khi mọi người động viên nói rằng các nét trên khuôn mặt mình đều xinh, dáng người xinh xắn… nhưng có lẽ sự sợ hãi, tự ti mà vết sẹo mang lại cho mình quá lớn đã lấn át tất cả. Chính điều đó đã trở thành một bức tường ngăn cản mình giao tiếp với mọi người xung quanh. Sau bức tường ấy mình bí bách, ngột ngạt, đau khổ đến dằn vặt và trong vỏ bọc của một đứa con ngoan. Cuộc nói chuyện với bác chuyên gia giống như một cánh buồm cho mình thấy ước mơ và vượt qua bản thân chứ không đơn thuần là chỉ chiếc phao cứu sinh. Và chính cánh buồm ấy đã cho mình thấy được câu trả lời từ bấy lâu nay mà mình đi tìm kiếm “Mình là ai? Mình cần làm gì và tự tin thể hiện bản thân mình như thế nào” để trở thành một công dân toàn cầu trong tương lai.
Mình quyết tâm đi học kỹ năng sống và phát triển bản thân tại Wedo – Wegood với sự quyết tâm rất cao để muốn trở thành cô bé tự tin, vui vẻ như các bạn. Với những bài tập và sự tạo năng lượng tích cực đầy hứng khởi thông qua các hoạt động vô cùng thiết thực mình được trải nghiệm, thể hiện bản thân. Thầy cô hướng dẫn mình từng kỹ năng thuyết trình, kỹ năng làm việc nhóm…Mình đã dần dần thể hiện được sự tự tin của chính bản thân: không còn ngại ngần khi phải đứng trước đám đông, tự tin thể hiện được chính kiến, biết cách chơi với các bạn, làm việc nhóm đầy hứng khởi. Và đặc biệt mình đã mạnh dạn đăng ký tham gia vào đội văn nghệ của trường nữa đấy! Khi tự tin mình thấy thấy thế giới xung quanh thực sự thay đổi, mọi thứ thực sự tuyệt vời chứ không còn là những áp lực, những đêm dằn vặt, sự thu mình như trước kia nữa.
Với những gì đã trải qua mình nhận ra rằng “Đau khổ nhất của một đứa trẻ là không thể nói, không thể thể hiện được bản thân, không có sự tự tin. Sự tự tin chính là chìa khóa quan trọng để dẫn bạn tới sự thành công”. Mình đã làm được và bản lĩnh vượt qua. Và chính quá trình ấy đã khơi gợi lên trong mình mơ ước sau này lớn lên sẽ thành giáo viên dạy cho những đứa trẻ nhút nhát, tự ti trở nên tự tin để luôn hạnh phúc. Và chắc chắn mình sẽ làm được, các bạn hãy cùng theo dõi mình để xem mình sẽ thực hiện ước mơ đó như thế nào nhé!
ĐĂNG KÝ TEST TÍNH CÁCH MIỄN PHÍ CHO CON
KHÓA HỌC KỸ NĂNG TOÀN DIỆN
TƯ VẤN TÂM LÝ – GIÁO DỤC ĐẶC BIỆT