Sức mạnh của niềm tin 

Sức mạnh của niềm tin 

Sức mạnh của niềm tin

Sức mạnh của niềm tin 

“Giữa đường không thay ngựa”- không có câu nói này của cô hơn 20 năm trước. Chắc chắn bây giờ con không thể trở thành một cô giáo, người truyền lửa, truyền kiến thức, ươm mầm cho các thế hệ tương lai.

>>>Xem thêm: Khóa học kỹ năng sống toàn diện cha mẹ tham khảo XEM THÊM TẠI ĐÂY.

Cô biết không ? Trong suốt cả cuộc đời, con không bao giờ quên giây phút cô cất tiếng nói ấy. Một câu nói – làm thay đổi cả cuộc đời con.

Con bẽn lẽn đứng sát vào mép tường như muốn nhờ nó giúp con che đi hết cái dáng vẻ gầy gò của mình vậy. Không phải vì con bị điểm kém hay con lỡ ăn cắp tiền…mà vì con đã làm cô thất vọng, làm cô xấu hổ trước đồng nghiệp và học sinh. Cô chưa từng trách mắng hay giận con, điều đó càng làm con cảm thấy có lỗi với cô. Cô nhận lời xin lỗi của con một cách bình thản với nụ cười trên môi và không quên nhắn nhủ: « ai cũng mắc sai lầm, hãy cố gắng để không sai lầm nữa con nhé»

Khi các bạn bắt đầu tỏ thái độ chống đối, coi thường khiến con không thể hoàn thành nhiệm vụ của một lớp trưởng. Con đã không đủ tự tin để gặp và chia sẻ với cô. Nhưng rồi cũng cố gắng hết sức, cúi gằm mặt và nói : «Con thưa cô, con xin cô con không làm lớp trưởng nữa ạ»

Cô không nói gì, tiến lên và vỗ vai con.

–  Bản lĩnh lên con gái, cô tin con sẽ làm được mà.

Nước mắt con như chỉ chờ cô cất tiếng nói là tuôn trào, rồi nức nở.

– Cô ơi, con nói các bạn không nghe lời, các bạn bảo con không xứng đáng. Mà con thấy mình không xứng đáng thật cô ạ. Con bỏ cuộc thôi cô ơi ! (con nghẹn ngào trong tiếng khóc và nói)

Cô mỉm cười thân thiện và nắm tay con.

– Không sao ! Cô hiểu. Mạnh mẽ lên con. Chỉ cần con có niềm tin chắc chắn con làm được. Cô tin vào khả năng của con.  Con đi rửa mặt đi rồi vào lớp nhé !

Nhìn bóng cô khuất xa dần về phía lớp học, con cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra và mình sẽ bắt đầu từ đâu. Nghe lời cô lặng lẽ đi rửa mặt rồi về lại lớp. Gần đến cửa, nghe thấy tiếng cô nói với các bạn con như chết lặng.

Cô: Giữa đường cô không thay ngựa. Các con hãy giúp đỡ để bạn ấy thay đổi nhé. Cô tin cô trò chúng ta nhất định sẽ thành công!

Bên dưới lớp có vài tiếng xì xào, bàn tán nhưng rồi cũng im ắng. Có lẽ các bạn tin cô và cũng đã sẵn sàng cho con một cơ hội.

Chỉ mới cách đó 30 phút trước, con như người thất bại và muốn từ bỏ tất cả.  Thực lòng mà nói, khi đó con chưa hiểu được rõ ràng ý nghĩa từng câu chữ cô nói. Nhưng con chắc chắn rằng, cô đang đặt tất cả niềm tin vào một ván cờ, và nhân vật chính trong ván cờ ấy là con.

Sau buổi hôm đó, con đã khóc rất nhiều và nghĩ  rằng mình không được phép phụ lòng tin và sự kỳ vọng của cô.

Con quyết định sẽ làm lại từ đầu…

Ngay từ khi sinh ra, con đã nhanh nhẹn hoạt bát, nhưng vô tư và nghịch như con trai. Thời đó, chúng con chỉ học 1 buổi sáng, còn buổi chiều ở nhà chơi. Vì vậy, buổi trưa chúng con thường không ngủ mà đi chăn trâu. Có hôm còn tranh thủ đi đóng trấu trồng khoai sọ, bắt ốc sên đập ra cho ngan ăn. Không chỉ vậy, chúng con còn cùng nhau chơi các trò chơi như : trốn tìm, trồng nụ trồng hoa, nhảy dây, quay cù, bắn pháo…rất vui và thoải mái.

Cũng nhờ vậy mà con quen nhiều bạn, tiếp xúc với nhiều môi trường khác nhau nên con khá mạnh dạn và hoạt ngôn. Cộng với kết quả học tập khá nổi trội, con đã 5 năm liên tiếp làm lớp trưởng. Vì là trường liên cấp cả cấp 1 và cấp 2 nên khi học đến lớp 6, con vẫn tiếp tục giữ chức vụ cao cả ấy. Và còn vinh dự hơn khi con được bầu là chi đội trưởng của trường. Con được các thầy cô rất yêu quí và bạn bè ngưỡng mộ, động viên và hỗ trợ rất nhiều để con có thể làm tốt vai trò của mình.

Sức mạnh của niềm tin 
Sức mạnh của niềm tin

Chuyện không có gì đáng nói, nếu không có một buổi chiều nắng gắt đó. Chúng con đang chơi bóng chuyền cạnh bờ mương, bỗng có một đám bạn đi ngang qua và đẩy 1 bạn nhóm con xuống rơi xuống mương. Những tưởng chỉ là vô tình, nhưng không phải vậy. Khi chúng con kéo được bạn ấy lên bờ, chúng lao vào đánh đấm rồi chửi bới thậm tệ.  Khi ấy các bạn con đã rất sợ, chỉ ôm nhau và khóc, xin…nhưng chúng vẫn không ngừng lao vào. Thấy vậy, con lấy hết dũng khí cầm viên gạch đứng lên rồi gào to:

– Các bạn không dừng lại tớ sẽ ném vỡ đầu, hai bên không quen không biết, sao lại đánh người.

– A, con này giỏi nhỉ, mày có phải là T, chị đội trưởng trường B không ? Nghe tiếng đã lâu giờ mới gặp mặt. Cũng ghê gớm đấy. Cái H nó dám nhìn đểu tao, làm hỏng đồ mà còn không đền tiền. Nếu ngon ăn, mày đứng ra đánh tay đôi với tao, thắng thì tao tha cho nó. Không thì tụi bay nhừ đòn.

Và …con đã…đánh nhau một trận tơi bời…

Mặc dù chúng không bắt nạt các bạn của con nữa, nhưng con cũng ê ẩm hết cả người. Trước khi rời đi, chúng không quên đưa ra một lời đe dọa. Chúng cấm bọn con không được mách người lớn, nếu không chúng nó gặp thì sẽ chém chết, rồi ném mắm tôm vào nhà nữa.

Thế rồi, chẳng hiểu sao, Ban giám hiệu biết được sự việc. Vậy là cuộc họp hội đồng kỉ luật diễn ra. Lớp mình xếp loại thi đua cuối cùng của toàn trường và con chính là người phải  lên nhận cờ trắng (loại cờ thấp nhất mà tiền sử trường mình chưa một lớp nào phải nhận). Thật buồn và thất vọng phải không cô ?

Khi các bạn biết thầy hiệu trưởng yêu cầu cắt chức chi đội trưởng của con và còn nhắn nhủ cô cân nhắc đổi lớp trưởng. Cũng là lúc hình ảnh của con trước các thầy cô và các bạn đã khác, các thành viên trong lớp cũng không phục con nữa, các bạn dần xa lánh con hơn.

Sau cuộc nói chuyện cùng cô ngày hôm ấy, con đã nhủ lòng mình dù thế nào cũng phải cố gắng để không phụ sự tin tưởng của cô. Con dồn mọi cố gắng và quyết tâm vào việc học, không để ý đến những ánh mắt, những lời bàn tán xung quanh mình. Và cô, luôn nhẹ nhàng, ân cần ghi nhận những nỗ lực của con dù là nhỏ nhất, luôn tin tưởng, động viên để con vượt qua mọi khó khăn. Cô truyền cho con sự lạc quan và niềm tin rằng con sẽ làm được.

Và…con, đã không phụ sự kì vọng của cô. Con vẫn giữ chức lớp trưởng hết những năm cấp 2 và là thành viên nhỏ tuổi nhất được kết nạp vào đoàn năm lớp 8.

Con vẫn còn nhớ! Buổi học cuối cùng của năm lớp 9 – năm học cuối cùng của lứa tuổi trung học cơ sở. Chờ các bạn đã lên hết để tặng hoa và gửi lời chúc tới cô, con mới lại gần và xin được ôm cô, thì thầm vào tai cô lời cảm ơn. Con đã hứa với cô và tự nhủ với lòng mình rằng: chắc chắn con sẽ nỗ lực hết mình để sau này sẽ trở thành một cô giáo – giống cô. Và lời hứa đó con đã thực hiện được. Ngày con ra trường, cầm tấm bằng trên tay, người đầu tiên con nhớ tới là cô. Chắc chắn cô sẽ rất vui và tự hào về con. Cảm ơn cô, vì cô đã cho con hiểu – chỉ cần con có niềm tin, con sẽ không thất bại, phải không cô ?

ĐĂNG KÝ TEST VÀ TƯ VẤN TỪ CHUYÊN GIA

    CÁC KHÓA HỌC KỸ NĂNG SỐNG

    Call Now Button