Mùa hè năm nay khác lắm
Bù đắp cho con những gì con thiếu, những gì con yếu…, thậm chí còn cho con những thứ cha mẹ không có, bù đắp cho con, yêu thương con hộ cho nhiều người khác, sự bù đắp quá nhiều đôi khi làm cho con cái thấy sự sẵn có đó mà vô tình biến con cái trở thành những đứa trẻ vô cảm, thậm chí chúng nghĩ điều chúng đang được hưởng là một điều đương nhiên, đó là trách nhiệm của cha mẹ và cha mẹ phải làm như vậy, cha mẹ phải lo được cho con.
Tình yêu thương không có tội. Nhưng nếu yêu theo bản năng đáp ứng sẽ khiến con cái phát triển sang một hướng không mong muốn! Bao bọc và muốn con sung sướng nhất, tốt nhất là thiên chức của cha mẹ. Nhưng để con quá đầy đủ đôi khi sẽ khiến con không biết đâu là thiếu, đâu là khó, đâu là khổ…, thậm chí đâu là đủ để biết trân trọng!
————
Mùa nghỉ hè năm nay khác lắm, chúng tôi nghỉ hè sớm hơn cả tháng trời, tức là từ tháng 4 chúng tôi đã được nghỉ hè do ảnh hưởng của bệnh dịch covid 19. Và như thường lệ tôi sẽ sung sướng mà hét lên vì nghỉ hè là lúc tôi được làm mọi điều mình thích mà không bị ai cản trở hay bài vở xen ngang, nghỉ hè trong tôi là những ngày miệt mài cày game với anh trai, là cày phim với những phim võ thuật mà tôi thích.
Ấy vậy mà, mọi chuyện như ngưng trễ khi tôi không còn được xem điện thoại, xem tivi, không còn những trận game xuyên đên nữa. Thay vào đó là mỗi ngày tôi phải làm việc nhà, phải phụ giúp ba mẹ công việc, phải học nấu ăn,…
Tôi được sinh ra trong 1 gia đình tại miền Tây, ba mẹ tôi hiện tại là ba mẹ nuôi, mọi người chăm nuôi tôi từ nhỏ do mẹ đẻ của tôi đi làm xa, ba tôi bệnh yếu, từ bé tôi ở với ngoại, ngoại chăm tôi từng chút một, tôi gần như không phải làm bất kì việc gì trong gia đình, ngay cả việc học cũng được ngoại hỗ trợ kèm cặp hàng ngày, cứ khó là ngoại giảng cho, ăn uống ngoại mang tận nơi để tôi ăn, thức ăn luôn được cắt nhỏ sẵn chỉ đợi tôi ăn, tivi và điện thoại được sử dụng thoải mái vì ba mẹ ở xa nên tôi được mua 1 cái để tiện liên lạc.
Khi tôi lên cấp 2 bắt đầu tôi về ở với ba mẹ hiện nay, chuyện sẽ không có gì nếu tôi không tham gia cái lớp học đó, cái lớp học gì mà bắt tôi không được chơi game thỏa thích hàng ngày, không được xem tivi mỗi tối, lớp gì mà bắt tôi làm việc, làm việc và làm việc hoài. Lớp gì mà cả ngoại và ba mẹ tôi đều thay đổi hết trơn, mọi người vẫn yêu tôi nhưng yêu tôi rất khác.
Ở lớp học đó tôi mới nhận ra rằng, chỉ có như vậy mới giúp tôi như hôm nay. Tôi nhận ra:
Tôi đã là anh chàng 13 tuổi, đã lớn và có thể làm được rất nhiều việc, chứ không chỉ là chơi game và quanh quẩn với cái tivi trong 4 bức tường
Tôi đã bỏ phí những điều tốt đẹp đang hàng ngày diễn ra xung quanh tôi khi tôi cặm cụi với chiếc điện thoại, tôi bỏ phí những khoảnh khắc cả nhà cùng chung nhau thưởng thức món ăn mà tự tôi nấu mời cả nhà.
Tôi đã bỏ phí những giây phút khi ngoại còn khỏe và có thể vui cười với tôi, tôi đã bỏ quên những câu nói yêu thương mà không biết đến giá trị của nó.
Tôi đã quên và thậm chí chưa bao giờ để ý đến đã có những cái lắc đầu, những giọt nước mắt lăn dài trên má ngoại, má mẹ mỗi khi tôi đòi hỏi và hỗn hào.
Tôi đúng là 1 đứa trẻ to xác khi không biết thế nào là yêu thương, là quan tâm tới mọi người, chỉ biết nhận và thậm chí đòi hỏi mọi người quan tâm tôi. Tôi thấy mình hơi ngớ ngẩn khi học cầm cái chổi quét nhà 1 cách gượng gạo, rửa cái bát mà chân tay lóng ngóng vì mới, rồi vô vàn những thứ khác mà tôi mới học và làm quen, trong khi bạn bè cùng trang lứa với tôi chúng nó làm thật tốt,…
Tôi đã bớt đặt câu hỏi tại sao để than trách với cha mẹ mỗi ngày, thay vào đó tôi dành nhiều thời gian quan tâm tới mọi người nhiều hơn, dành thời gian cho việc học, việc đọc sách mỗi ngày, dành thời gian quan sát mọi thứ xung quanh nhiều hơn, và thấy cả nhà vui cười bên nhau.
Tôi đã biết mình lớn và cần thay đổi, cần là chính mình, cần trân quý mỗi phút bên Ngoại, bên ba mẹ, đã biết yêu Ngoại nhiều hơn, không cãi lại khi được nhắc nhở vì tôi biết mọi người đang yêu thương tôi.
Tôi biết yêu thương gia đình và hiểu mọi người đang yêu tôi đúng khi đáp ứng những đòi hỏi của tôi, không chiều theo những sở thích chưa đúng của tôi.
Cảm ơn lớp học đó, cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng tôi tìm lại con người thật của mình! Cảm ơn Ngoại, cảm ơn ba mẹ đã cho con tình yêu đủ lớn và sự kiên trì để giúp con vượt qua sự lười biếng và sức ì của bản thân.Mùa hè năm nay khác lắm….
Các bạn ơi chúng mình luôn nhớ nhé, hãy luôn là chính mình để trách nhiệm và yêu thương!